This is the story about elementary school children who challenged a devilish teacher...
Ở Việt Nam ngày xưa vẫn hay nói "nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò", nếu học trò gặp phải quỷ thì sao?
Lúc còn nhỏ bạn có nghĩ mỗi ngày tới trường để làm gì không. Bạn có thể trả lời thẳng ra là để học. Vậy học để làm gì? Những đứa trẻ cuối năm cấp một liệu có nghĩ là phải học thật chăm chỉ để sau này ra đời có việc làm tốt, chức vụ tốt, địa vị xã hội cao nếu không phải chỉ vì nghe lời bố mẹ để làm vui lòng bố mẹ. Chúng còn quá nhỏ, và lẽ ra trong cái tuổi đời còn non nớt ấy chúng phải có thêm cái đặc quyền được vui chơi bên cạnh việc học tập trong trường. Nhưng người lớn thì chỉ muốn đám nhóc ấy phải ngoan ngoãn, vâng lời, phải chăm chỉ học để có thể vào được những trường học danh giá, có như vậy mới có tương lai mà chẳng cần biết chúng nghĩ gì và thực tài của chúng tới đâu. Để bắt buộc đám nhóc tỳ vẫn còn ham chơi và lắm trò phải học ngoan ngoãn và nghe lời, hãy xem cô giáo Maya Akutsu (Yuki Amami) đã sử dụng những cách nào.
Mềm mỏng ư. Đám nít ranh ấy nếu mình mà hiền lành là chúng sẽ lấn tới, sẽ tìm cách trốn làm bài, sẽ lấy cớ đi vệ sinh để trốn học giữa giờ, và tệ nhất là sẽ không thèm nghe lời mình. Trước tiên phải biết khiến cho chúng sợ. Ừ sợ thiệt. Nếu mình có một cô giáo lúc nào cũng chỉ mặc một bộ đồ màu đen từ trên xuống dưới, gương mặt lúc nào cũng lạnh tanh, đôi mắt lúc nào cũng nhìn xoáy vào bạn, luôn luôn xuất hiện phía sau mang theo mật bầu trời tối sầm vào những lúc bất ngờ nhất thì mình chắc không còn muốn đi học nữa.
Tập đầu tiên, ngày đầu tiên nữ hoàng đến lớp, không có việc chào hỏi vui vẻ nào cả, tất cả làm bài kiểm tra (có đứa học sinh nào ngày đầu tiên thích làm bài kiểm tra?). Luật của nữ hoàng : học sinh nào được điểm cao nhất sẽ có được rất nhiều đặc quyền như được dùng cái locker (tủ để đồ) của lớp , được tự chọn chỗ ngồi mình thích, được cho phép muốn nghỉ học lúc nào cũng được, muốn hỏi bài cô giáo lúc nào cũng được. Còn 2 học sinh nào điểm thấp nhất sẽ trở thành "Đại diện" của lớp... đại diện làm hết tất cả những công việc như lao động dọn vệ sinh, lau bảng, xếp bàn ghế...
Phản đối ư? Các trò hãy mở to mắt ra mà nhìn, ở cái đất nước mà các trò đang sống chỉ những người làm việc chăm chỉ hoặc những người có thế lực mới có được hết mọi đặc quyền, còn những kẻ lười biếng và không có thế lực thì là những kẻ vứt đi. Trong 100 người thì chỉ có 6 người có thể hy vọng là có thể hạnh phúc và chỉ có những người cao cấp mới có thể sử dụng hệ thống chăm sóc y tế tốt nhất. Những đứa học trường công ra thì chỉ suốt đời làm những kẻ tầm thường, hưởng chế độ xã hội thấp kém, đóng tiền thuế cao ngất, và khi có chiến tranh thì sẽ là kẻ bị đem đi hi sinh trước tiên...
Quá ấn tượng cô giáo. Không chỉ cô giáo lấy hết chú ý, đám học trò diễn cũng quá tuyệt vời không thua gì người chuyên nghiệp. Cái lớp học có đủ mọi tính cách của học trò. Một số thì chỉ miệt mài học để làm vui lòng cô giáo. Bé Hikaru rất thông minh em thậm chí có thể hiểu rõ được những phương thức tác động tâm lý của cô giáo đến những đứa trẻ khác, điều mà không ai thể ngờ tới ở một đứa trẻ, nhưng em lại luôn rất lạnh lùng và giữ khoảng cách với mọi người. Yuusuke thì không phải chỉ là một cậu nhóc ngu ngốc , lười biếng, thích làm trò hề mà đôi khi mới chính là người hiểu chuyện nhất.
Cuối cùng thì mình vẫn thích nhất cô bé Kazumi luôn lạc quan và vui tính. Khi em sợ đôi mắt em mở to nhìn cô giáo, cơ thể em run bần bật. Khi em buồn vì bị đối xử bất công em khóc thật ngon lành. Khi chị của em lo lắng em lại cười và làm điệu bộ thật là ngộ nghĩnh. Mình xuýt nữa lây luôn cái điệu bộ chọc cười của cô bé.
Đây đúng là một bộ phim mà bạn không thể chờ để xem tiếp mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào.
Trong cuộc chiến giữa học trò và cô giáo ai sẽ thắng và ai mới thực sự đúng? Bạn sẽ đứng về phía cô giáo hay đám học sinh?
No comments:
Post a Comment