Friday, November 25, 2016

Bắt Lửa - Chương 6


Chương 6
T  chuyn đng nh đó, tôi đã nhìn thy kết thúc ca hy vng, khởi đu ca s hu dit tt c nhng gì tôi yêu quí trên thế gii này. Tôi không đoán ni mình s nhận loại hình trừng phạt nào, cái lưới được tung ra bao lớn, nhưng khi nó kết thúc, sẽ không còn lại gì hết. Cho nên bạn có thể nghĩ là tại thời điểm này, tôi sẽ tỏ ra tuyệt vọng. Đây mới là điều kì lạ. Điều tôi cảm thấy chính lại là cảm giác nhẹ nhõm. Tôi có thể đầu hàng trò chơi này. Rằng câu hỏi cho việc tôi có thể thành công trong lần mạo hiểm này đã được trả lời, cho dù câu trả lời là một tiếng không vang dội. Rằng trong thời điểm tuyệt vọng cần một cách đo lường tuyệt vọng, và tôi thì được tự do hành động ở bất cứ mức độ nguy hiểm nào tôi muốn.
Chỉ không phải ở đây, không hẳn là vậy. Cần phải quay về Quận 12, bởi vì phần quan trọng nhất trong mọi kế hoạch sẽ phải bao gồm mẹ và em của tôi, Gale và gia đình cậu. Và Peeta, nếu tôi có thể mang cậu theo khi bỏ trốn vào nơi hoang dã. Làm cách nào để thuyết phục họ, chúng tôi sẽ đi về đâu trong cái chết chóc của mùa đông, Làm sao để tránh bị bắt là những câu hỏi chưa thể trả lời. Nhưng ít ra tôi biết mình phải làm gì.Vì vậy thay vì ngồi phịch xuống đất khóc lóc, tôi thấy mình đứng thẳng lên và cảm thấy tự tin hơn hẳn mấy tuần trước rất nhiều. Nụ cười của tôi, ở một mức độ nào đó hơi loạn trí, không phải là bị bắt buộc. Và khi Tổng thống Snow làm cho khán giả im lặng rồi hỏi, “Các bạn nghĩ sao về việc tổ chức đám cưới cho đôi bạn này ngay tại đây, Capitol?"  Tôi  thành công ngay với cái kiểu ra vẻ vô cùng ngạc nhiên vì vui sướng của con gái mà không chút ngại ngùng. Ceasar Flickerman hỏi tổng thống Snow xem ông ta đã nghĩ ra ngày nào chưa."Ồ, trước khi chúng ta định ngày, chúng ta cần phải làm rõ với mẹ của Katniss trước," tổng thống nói. Khán giả cười lớn và ông ta choàng vai tôi. "Có thể nếu cả đất nước đều nghĩ về điều này, chúng ta cho thể cho hai bạn cưới trước 30 tuổi.""Ông có lẽ sẽ phải thông qua luật mới," tôi cười khúc khích nói."Nếu đó là những gì cần thiết," tổng thống nói một cách hài hước đầy bí ẩn.Ồ, điều vui vẻ mà chúng tôi có cùng nhau. Buồi tiệc, tổ chức tại phòng tiệc trong dinh thự của tổng thống Snow, thật không có gì sánh bằng. Trần nhà cao 40 feet đã được chuyển thành bầu trời đêm, và các ngôi sao trông y hệt như khi ở nhà. Tôi cho là chúng trông cũng như vậy ở Capitol, nhưng ai biết đuợc chứ? Thành phố lúc nào cũng quá nhiều ánh sáng để có thể thấy nổi sao trời ở đây. Khoảng  giữa sàn và trần, các nhạc công trôi bồng bềnh trên một cái gì giống như những đám mây màu trắng mịn màng, nhưng tôi không thể thấy được cái gì giữ họ trên cao. Bàn ăn truyền thống đã được thay bằng vô số trường kỷ và ghé bọc nệm, một số bao quanh lò sưởi, số khác ở cạnh vườn hoa thơm ngát hoặc hồ nước với đầy cá ngoại nhập, để cho người ta có thể ăn uống và làm bất cú cái gì họ thích một cách thỏai mái hết mức. Có một khu lót gạch ở giữa phòng để phục vụ mọi thứ từ làm sàn nhảy cho tới sân khấu cho nguời biểu diễn đến và đi, hay là điểm để hoà mình vào những vị khách ăn mặc chói chang rực rỡ.
Nhưng ngôi sao thật sự của buổi tối phải là thức ăn. Những chiếc bàn đầy cao lương mỹ vị xếp dọc theo tường. Mọi thứ bạn có thể nghĩ ra, và cả những thứ bạn chưa hề mơ thấy, nằm đó chờ đợi. Nguyên con bò, heo, và dê quay vẫn còn quay vòng trên xiên. Những chiếc đĩa thịt to tướng đựng thịt gà nhồi bởi hoa quả và quả hạch thơm ngon. Các sinh vật đại dương được phun nước sốt hoặc năn nỉ để được nhúng vào hỗn hợp có vị cay. Vô số phô mai, bánh mì, rau, đồ ngọt, thác rượu, và những dòng chảy tinh thần nhấp nháy lửa. Sự ngon miệng của tôi đã quay lại cùng với mong muốn chiến đấu lại. Sau nhiều tuần cảm thấy qua lo lắng để có thể ăn, tôi như chết đói."Tớ muốn nếm hết tất cả mọi thứ trong phòng," tôi nói vớ Peeta.Tôi có thể thấy cậu đang cố đọc nét mặt của tôi, cố để biết được sự biến đổi của tôi. Vì cậu không biết tổng thống Snow nghĩ là tôi đã thất bại, cậu chỉ có thể cho là tôi nghĩ chúng tôi đã thành công. Có lẽ dù là thế tôi cũng thật sự hạnh phúc vì việc đính hôn. Đôi mắt cậu phản chiếu sự bối rối nhưng chỉ ngắn gọn thôi, bởi vì chúng tôi đang bị quay hình. "Cậu tốt nhất là nên kềm chế bản thân", Peeta nói."Được, mỗi món chỉ cắn 1 miếng thôi," tôi nói. Cách giải quyết của tôi gần như tan tành ngay tại bàn đầu tiên, nơi có tới 20 hoặc cỡ đó các món súp, khi tôi gặp món súp bí ngô kem có rắc thêm quả hạch cắt nhỏ và các hạt li ti màu đen. " Tớ có thể ăn nó suốt buổi tối!" Tôi kêu lên. Nhưng tôi đã không làm vậy. Tôi lại yếu lòng vì món nước canh màu xanh trong mà tôi chỉ có thể miêu tả là nó ngon như mùa xuân, và lại nữa khi tôi thử món súp bọt màu hồng lấm chấm quả mâm xôi.Các gương mặt xuất hiện, tên được trao đổi, hình được chụp, các nụ hôn phớt lên má. Rõ ràng là chiếc ghim băng hình húng nhại đã đẻ ra một cảm nhận thời trang mới, bởi vì nhiều người đã bước tới để chỉ cho tôi thấy phụ kiện của họ. Con chim đã được mô phỏng trên khóa thắt lưng, thêu trên ve áo bằng lụa, thậm chí xăm vào những chỗ thân mật. Ai cũng muốn mang lên người dấu hiệu của người chiến thắng  Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra điều đó làm cho Tổng Thống Snow tức điên cỡ nào. Nhưng ông ta có thể làm gi? Đấu trường sinh tử quá thu hút ở đây, khi mà mấy quả dâu chỉ là biểu tượng của một cô gái đang tuyệt vọng muốn cứu người yêu của mình.
Peeta và tôi không buồn tìm người đồng hành nhưng cứ liên tục bị tìm tới. Chúng tôi là những người mà không ai muốn bỏ lỡ trong buổi tiệc. Tôi tỏ ra vui vẻ, nhưng tôi không có một chút thích thú nào với người dân Capitol. Họ chỉ là sự xao lãng khỏi thức ăn.
Bàn nào cũng bày ra sự thèm thuồng, và ngay cả khi tôi hạn chế mình mỗi món chỉ nếm 1 cái, tôi nhanh chóng lấp đầy bụng. Tôi lấy một con chim quay nhỏ, cắn vào nó, và lưỡi tôi ngập trong nước sốt cam. Ngon tuyệt. Nhưng tôi bắt Peeta ăn phần còn lại vì tôi muốn tiếp tục thử nữa, và ý nghĩ vứt bỏ thức ăn, giống như tôi thấy mọi người vẫn làm, thì thật kinh tởm đối với tôi. Sau khoảng 10 bàn tiệc tôi no căng, và chúng tôi chỉ mới thử một số nhỏ những món có mặt.
Chỉ sau đó đội chuẩn bị nhào xuống bọn tôi. Họ gần như không đâu vào đâu giữa lượng rượu họ uống và sự phấn khích khi được ở trong mối quan hệ được đặt ân.
"Sao em lại không ăn?" Octavia hỏi.
"Em ăn rồi, nhưng không thể cắn thêm miếng nào nữa," Tôi nói. Tất cả bọn họ đều cười to như thể đó là điều ngớ ngẩn nhất họ từng nghe.
"Không có ai để điều đó ngăn cản họ đâu!" Flavius nói. Họ dẫn chúng tôi tới một cái bàn để những ly ruợu hình ống cây chứa chất lỏng trong. "Uống cái này đi!"
Peeta nhặt một ly để hớp và họ mất nó.
"Không phải ở đây!" Octavia hét lên.
"Em phải uống ở kia kià," Venia nói, chỉ tay vô cánh cửa dẫn tới nhà vệ sinh. "Hoặc là em văng hết ra sàn!"
Peeta nhìn lại cái ly, và xâu kết lại. "Ý anh là nó sẽ làm cho em ói?"
Đội chuẩn bị của tôi cười điên loạn. "Tất nhiên, để em có thể tiếp tục ăn," Octavia nói. "Tụi này vô đó 2 lần rồi. Mọi người đều làm vậy, bằng không thì làm sao em vui chơi trong tiệc tùng?"
Tôi không nói nên lời khi nhìn  cái ly xinh xắn nhỏ bé mà họ vừa nhắc tới. Peeta va lưng vào cái bàn rõ ràng đến mức bạn có thể nghĩ nó sẽ phải nổ tung. "Đi nào, Katniss, tụi mình nhảy thôi."

Âm nhạc lọt xuống từ các đám mây khi cậu dẫn tôi rời xa đội chuẩn bị, cái bàn, và ra ngoài sàn. Chúng tôi chỉ biết vài điệu nhảy khi ở nhà, cái kiểu đi liền với vĩ cầm và sáo và cần có 1 khoảng không gian hết sức rộng. Nhưng Effie từng chỉ chúng tôi vài điệu thông dụng ở Captiol. Nhạc chậm và giống như đang mơ màng, thế là Peeta kéo tôi vào vòng tay của cậu và chúng tôi di chuyển theo vòng tròn với gần như chẳng có bước nhảy nào cả. Bạn có thể nhảy kiểu này trên một cái điã bánh. Chúng tôi lặng im một lúc. Rồi Peeta nói bằng một giọng căng thẳng.

"Cậu cứ tiếp tục, nghĩ là cậu có thể làm được, nghĩ là có thể chúng cũng không quá tệ, và rồi cậu --" Peeta tự ngắt lời.

Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là cơ thể gầy guộc của đám trẻ con trong bàn ăn nhà bếp khi mẹ tôi khẳng định về những gì cha mẹ không thể cho chúng. Thêm thức ăn. Bây giờ thì chúng tôi giàu có rồi, bà sẽ gửi trả chúng về cùng một số thức ăn. Nhưng thuờng trong những ngày trước đây, chẳng có gì để mà cho và tụi nhỏ có làm thế nào cũng không thể cứu nổi. Còn ở đây tại Capitol người ta nôn vì niềm vui được nhét đầy bụng hết lần này tới lần khác. Không phải tù một vài cơ thể hay tâm hồn bệnh tật, không phải vì thức ăn bị hư hỏng. Đó là điều tất cả mọi người làm trong buổi tiệc. Mong muốn đuợc. Một phần của cuộc vui.

Một ngày, khi tôi ghé qua để đưa cho Hazelle trò chơi, Vick đang nghỉ bệnh ở nhà vì cảm lạnh. Là một phần trong gia đình của Gale, mấy đứa nhỏ phải được ăn uống tốt hơn chín mươi phần trăm so với mấy đứa còn lại trong Quận 12. Nhưng Gale vẫn để dành ra 15 phút để nói về việc họ sẽ mở 1 hộp xi-ro bắp có được từ ngày lễ Parcel và mỗi người được 1 muỗng phét lên bánh mì và có thể có được thêm nữa vào một bữa khác trong tuần.