Trong một ngày mưa gió, nhìn đâu cũng thấy một màu xám xịt, trong lòng đã cảm thấy không được thoải mái. Vô tình mình lại bị mất một chiếc bông tai vốn đã gắm bó với mình hơn 10 năm. Ngày hôm ấy đã có linh cảm đó là một ngày rất xấu.
Ngối trong công ty, cố gắng lắm để chú tâm vào làm việc. Đọi khi công việc cũng không dê dàng gì, nhưng chính nó giúp mình dễ chịu hơn. Khi bận rộn sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa.
Thế rồi ipod chơi đến bài hát này.
"Họ gọi tôi là Hoa hồng dại
Nhưng tên của tôi là Elisa Day
Vì sao họ lại gọi tôi như thế
Chính tôi cũng không hề hay."
Đã là nhạc alternative-rock thì phần lớn sẽ không có bài nào là vui cả. Nhưng mình cứ thế cuốn theo điệu nhạc, để rồi chuyển hết chú tâm từ những dòng code chán phèo qua câu chuyện kể của cô gái và người đã khiến mọi người chỉ nhớ đến cô với cái tên Wild Rose -Hoa hồng dại.
Câu chuyện bắt đầu khi người đàn ông gặp cô gái mà anh ta biết đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên vì cô quá đẹp, vẻ đẹp của những đóa hồng đỏ dại đỏ thẫm ngọt ngào mọc bên dòng nước.
Ngày thứ 2 anh đến tìm cô và mang theo một đóa hồng dại. Anh hứa với cô rằng sẽ lấy hết đi những nước mắt và đau buồn trong cuộc đời cô.
Một ngày sau anh rủ cô đi xem nơi những bông hồng dại mọc. Ở nơi đó, họ hôn nhau. Mình mỉm cười vì nghĩ rằng đây là một bài hát về tình yêu thế thôi.
Chỉ đến khi tôi nghe câu hát "The last thing I heard was a mutter word. He was smiling above me with a stone in his fist" thì tôi mới vỡ lẻ ra câu chuyện, và tôi bắt đầu rùng mình.
Tới đây thì câu chuyện đã chẳng còn màu của tình yêu nữa. Bên bờ sông nơi những đóa hồng dại mọc, hắn đã giết cô ấy vì cho rằng không có vẻ đẹp nào là vĩnh cửu, chỉ có khiến cô chết đi thì vẻ đẹp của cô sẽ tồn tại mãi trong tâm trí hắn.
Nghe qua cứ như mình đang kể chuyện cổ tích buồn, nhưng sẽ càng buồn hơn vì đây lại là một câu chuyện có thật.