Friday, November 25, 2016

Bắt Lửa - Chương 6


Chương 6
T  chuyn đng nh đó, tôi đã nhìn thy kết thúc ca hy vng, khởi đu ca s hu dit tt c nhng gì tôi yêu quí trên thế gii này. Tôi không đoán ni mình s nhận loại hình trừng phạt nào, cái lưới được tung ra bao lớn, nhưng khi nó kết thúc, sẽ không còn lại gì hết. Cho nên bạn có thể nghĩ là tại thời điểm này, tôi sẽ tỏ ra tuyệt vọng. Đây mới là điều kì lạ. Điều tôi cảm thấy chính lại là cảm giác nhẹ nhõm. Tôi có thể đầu hàng trò chơi này. Rằng câu hỏi cho việc tôi có thể thành công trong lần mạo hiểm này đã được trả lời, cho dù câu trả lời là một tiếng không vang dội. Rằng trong thời điểm tuyệt vọng cần một cách đo lường tuyệt vọng, và tôi thì được tự do hành động ở bất cứ mức độ nguy hiểm nào tôi muốn.
Chỉ không phải ở đây, không hẳn là vậy. Cần phải quay về Quận 12, bởi vì phần quan trọng nhất trong mọi kế hoạch sẽ phải bao gồm mẹ và em của tôi, Gale và gia đình cậu. Và Peeta, nếu tôi có thể mang cậu theo khi bỏ trốn vào nơi hoang dã. Làm cách nào để thuyết phục họ, chúng tôi sẽ đi về đâu trong cái chết chóc của mùa đông, Làm sao để tránh bị bắt là những câu hỏi chưa thể trả lời. Nhưng ít ra tôi biết mình phải làm gì.Vì vậy thay vì ngồi phịch xuống đất khóc lóc, tôi thấy mình đứng thẳng lên và cảm thấy tự tin hơn hẳn mấy tuần trước rất nhiều. Nụ cười của tôi, ở một mức độ nào đó hơi loạn trí, không phải là bị bắt buộc. Và khi Tổng thống Snow làm cho khán giả im lặng rồi hỏi, “Các bạn nghĩ sao về việc tổ chức đám cưới cho đôi bạn này ngay tại đây, Capitol?"  Tôi  thành công ngay với cái kiểu ra vẻ vô cùng ngạc nhiên vì vui sướng của con gái mà không chút ngại ngùng. Ceasar Flickerman hỏi tổng thống Snow xem ông ta đã nghĩ ra ngày nào chưa."Ồ, trước khi chúng ta định ngày, chúng ta cần phải làm rõ với mẹ của Katniss trước," tổng thống nói. Khán giả cười lớn và ông ta choàng vai tôi. "Có thể nếu cả đất nước đều nghĩ về điều này, chúng ta cho thể cho hai bạn cưới trước 30 tuổi.""Ông có lẽ sẽ phải thông qua luật mới," tôi cười khúc khích nói."Nếu đó là những gì cần thiết," tổng thống nói một cách hài hước đầy bí ẩn.Ồ, điều vui vẻ mà chúng tôi có cùng nhau. Buồi tiệc, tổ chức tại phòng tiệc trong dinh thự của tổng thống Snow, thật không có gì sánh bằng. Trần nhà cao 40 feet đã được chuyển thành bầu trời đêm, và các ngôi sao trông y hệt như khi ở nhà. Tôi cho là chúng trông cũng như vậy ở Capitol, nhưng ai biết đuợc chứ? Thành phố lúc nào cũng quá nhiều ánh sáng để có thể thấy nổi sao trời ở đây. Khoảng  giữa sàn và trần, các nhạc công trôi bồng bềnh trên một cái gì giống như những đám mây màu trắng mịn màng, nhưng tôi không thể thấy được cái gì giữ họ trên cao. Bàn ăn truyền thống đã được thay bằng vô số trường kỷ và ghé bọc nệm, một số bao quanh lò sưởi, số khác ở cạnh vườn hoa thơm ngát hoặc hồ nước với đầy cá ngoại nhập, để cho người ta có thể ăn uống và làm bất cú cái gì họ thích một cách thỏai mái hết mức. Có một khu lót gạch ở giữa phòng để phục vụ mọi thứ từ làm sàn nhảy cho tới sân khấu cho nguời biểu diễn đến và đi, hay là điểm để hoà mình vào những vị khách ăn mặc chói chang rực rỡ.
Nhưng ngôi sao thật sự của buổi tối phải là thức ăn. Những chiếc bàn đầy cao lương mỹ vị xếp dọc theo tường. Mọi thứ bạn có thể nghĩ ra, và cả những thứ bạn chưa hề mơ thấy, nằm đó chờ đợi. Nguyên con bò, heo, và dê quay vẫn còn quay vòng trên xiên. Những chiếc đĩa thịt to tướng đựng thịt gà nhồi bởi hoa quả và quả hạch thơm ngon. Các sinh vật đại dương được phun nước sốt hoặc năn nỉ để được nhúng vào hỗn hợp có vị cay. Vô số phô mai, bánh mì, rau, đồ ngọt, thác rượu, và những dòng chảy tinh thần nhấp nháy lửa. Sự ngon miệng của tôi đã quay lại cùng với mong muốn chiến đấu lại. Sau nhiều tuần cảm thấy qua lo lắng để có thể ăn, tôi như chết đói."Tớ muốn nếm hết tất cả mọi thứ trong phòng," tôi nói vớ Peeta.Tôi có thể thấy cậu đang cố đọc nét mặt của tôi, cố để biết được sự biến đổi của tôi. Vì cậu không biết tổng thống Snow nghĩ là tôi đã thất bại, cậu chỉ có thể cho là tôi nghĩ chúng tôi đã thành công. Có lẽ dù là thế tôi cũng thật sự hạnh phúc vì việc đính hôn. Đôi mắt cậu phản chiếu sự bối rối nhưng chỉ ngắn gọn thôi, bởi vì chúng tôi đang bị quay hình. "Cậu tốt nhất là nên kềm chế bản thân", Peeta nói."Được, mỗi món chỉ cắn 1 miếng thôi," tôi nói. Cách giải quyết của tôi gần như tan tành ngay tại bàn đầu tiên, nơi có tới 20 hoặc cỡ đó các món súp, khi tôi gặp món súp bí ngô kem có rắc thêm quả hạch cắt nhỏ và các hạt li ti màu đen. " Tớ có thể ăn nó suốt buổi tối!" Tôi kêu lên. Nhưng tôi đã không làm vậy. Tôi lại yếu lòng vì món nước canh màu xanh trong mà tôi chỉ có thể miêu tả là nó ngon như mùa xuân, và lại nữa khi tôi thử món súp bọt màu hồng lấm chấm quả mâm xôi.Các gương mặt xuất hiện, tên được trao đổi, hình được chụp, các nụ hôn phớt lên má. Rõ ràng là chiếc ghim băng hình húng nhại đã đẻ ra một cảm nhận thời trang mới, bởi vì nhiều người đã bước tới để chỉ cho tôi thấy phụ kiện của họ. Con chim đã được mô phỏng trên khóa thắt lưng, thêu trên ve áo bằng lụa, thậm chí xăm vào những chỗ thân mật. Ai cũng muốn mang lên người dấu hiệu của người chiến thắng  Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra điều đó làm cho Tổng Thống Snow tức điên cỡ nào. Nhưng ông ta có thể làm gi? Đấu trường sinh tử quá thu hút ở đây, khi mà mấy quả dâu chỉ là biểu tượng của một cô gái đang tuyệt vọng muốn cứu người yêu của mình.
Peeta và tôi không buồn tìm người đồng hành nhưng cứ liên tục bị tìm tới. Chúng tôi là những người mà không ai muốn bỏ lỡ trong buổi tiệc. Tôi tỏ ra vui vẻ, nhưng tôi không có một chút thích thú nào với người dân Capitol. Họ chỉ là sự xao lãng khỏi thức ăn.
Bàn nào cũng bày ra sự thèm thuồng, và ngay cả khi tôi hạn chế mình mỗi món chỉ nếm 1 cái, tôi nhanh chóng lấp đầy bụng. Tôi lấy một con chim quay nhỏ, cắn vào nó, và lưỡi tôi ngập trong nước sốt cam. Ngon tuyệt. Nhưng tôi bắt Peeta ăn phần còn lại vì tôi muốn tiếp tục thử nữa, và ý nghĩ vứt bỏ thức ăn, giống như tôi thấy mọi người vẫn làm, thì thật kinh tởm đối với tôi. Sau khoảng 10 bàn tiệc tôi no căng, và chúng tôi chỉ mới thử một số nhỏ những món có mặt.
Chỉ sau đó đội chuẩn bị nhào xuống bọn tôi. Họ gần như không đâu vào đâu giữa lượng rượu họ uống và sự phấn khích khi được ở trong mối quan hệ được đặt ân.
"Sao em lại không ăn?" Octavia hỏi.
"Em ăn rồi, nhưng không thể cắn thêm miếng nào nữa," Tôi nói. Tất cả bọn họ đều cười to như thể đó là điều ngớ ngẩn nhất họ từng nghe.
"Không có ai để điều đó ngăn cản họ đâu!" Flavius nói. Họ dẫn chúng tôi tới một cái bàn để những ly ruợu hình ống cây chứa chất lỏng trong. "Uống cái này đi!"
Peeta nhặt một ly để hớp và họ mất nó.
"Không phải ở đây!" Octavia hét lên.
"Em phải uống ở kia kià," Venia nói, chỉ tay vô cánh cửa dẫn tới nhà vệ sinh. "Hoặc là em văng hết ra sàn!"
Peeta nhìn lại cái ly, và xâu kết lại. "Ý anh là nó sẽ làm cho em ói?"
Đội chuẩn bị của tôi cười điên loạn. "Tất nhiên, để em có thể tiếp tục ăn," Octavia nói. "Tụi này vô đó 2 lần rồi. Mọi người đều làm vậy, bằng không thì làm sao em vui chơi trong tiệc tùng?"
Tôi không nói nên lời khi nhìn  cái ly xinh xắn nhỏ bé mà họ vừa nhắc tới. Peeta va lưng vào cái bàn rõ ràng đến mức bạn có thể nghĩ nó sẽ phải nổ tung. "Đi nào, Katniss, tụi mình nhảy thôi."

Âm nhạc lọt xuống từ các đám mây khi cậu dẫn tôi rời xa đội chuẩn bị, cái bàn, và ra ngoài sàn. Chúng tôi chỉ biết vài điệu nhảy khi ở nhà, cái kiểu đi liền với vĩ cầm và sáo và cần có 1 khoảng không gian hết sức rộng. Nhưng Effie từng chỉ chúng tôi vài điệu thông dụng ở Captiol. Nhạc chậm và giống như đang mơ màng, thế là Peeta kéo tôi vào vòng tay của cậu và chúng tôi di chuyển theo vòng tròn với gần như chẳng có bước nhảy nào cả. Bạn có thể nhảy kiểu này trên một cái điã bánh. Chúng tôi lặng im một lúc. Rồi Peeta nói bằng một giọng căng thẳng.

"Cậu cứ tiếp tục, nghĩ là cậu có thể làm được, nghĩ là có thể chúng cũng không quá tệ, và rồi cậu --" Peeta tự ngắt lời.

Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là cơ thể gầy guộc của đám trẻ con trong bàn ăn nhà bếp khi mẹ tôi khẳng định về những gì cha mẹ không thể cho chúng. Thêm thức ăn. Bây giờ thì chúng tôi giàu có rồi, bà sẽ gửi trả chúng về cùng một số thức ăn. Nhưng thuờng trong những ngày trước đây, chẳng có gì để mà cho và tụi nhỏ có làm thế nào cũng không thể cứu nổi. Còn ở đây tại Capitol người ta nôn vì niềm vui được nhét đầy bụng hết lần này tới lần khác. Không phải tù một vài cơ thể hay tâm hồn bệnh tật, không phải vì thức ăn bị hư hỏng. Đó là điều tất cả mọi người làm trong buổi tiệc. Mong muốn đuợc. Một phần của cuộc vui.

Một ngày, khi tôi ghé qua để đưa cho Hazelle trò chơi, Vick đang nghỉ bệnh ở nhà vì cảm lạnh. Là một phần trong gia đình của Gale, mấy đứa nhỏ phải được ăn uống tốt hơn chín mươi phần trăm so với mấy đứa còn lại trong Quận 12. Nhưng Gale vẫn để dành ra 15 phút để nói về việc họ sẽ mở 1 hộp xi-ro bắp có được từ ngày lễ Parcel và mỗi người được 1 muỗng phét lên bánh mì và có thể có được thêm nữa vào một bữa khác trong tuần.








Monday, April 7, 2014

Tháng này đặt biệt bấn loạn vì bộ Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa, phải viết một chút để tự thoả mãn bản thân.
Vì truyện là đan xen nhiều kỉ niêm khác nhau của Bạch Thiển, nên nhiếu lúc làm người đọc bấn loạn không biết đoạn nào trước, chuyện gì sau, nên mong muốn trước tiên  của mình là sắp xếp lại các sự kiện trong đời của nữ chính mà mình thích nhầt từ trước tới giờ theo đúng trình tự thời gian.

Bạch Thiển từ lúc ra đời đến lúc năm vạn tuổi thì toàn bị nhốt ở nhà, hoặc theo Tứ Ca qua nhà Chiết Nhan chơi. Mẹ nàng sợ nàng lấy chồng sẽ bị ăn hiếp nên nghe lời Chiết Nhan cho nàng đi học nghệ để sau này không ai trong nhà chồng có thể làm khó nàng. Mình thích cái suy nghĩ này của mẹ nàng ghê.
Nàng khi năm vạn tuổi thì bái Mặc Uyên trên núi Côn Luân làm sư phụ, nhưng lại phải biến mình thành nam tử, tên gọi Ti Âm, chức danh Thần quân.
Học nghề lơ mơ được hai vạn năm thì bị Quỷ Vương Kình Thương bắt đi, để rồi gặp mối tình đầu là Ly Kính. Được sư phụ cứu về và đỡ tai kiếp giùm nên nàng cùng thăng cấp lên làm thần. Nhưng tình cảm của nàng và Ly Kính lại bị Huyền Nũ em út của Đại tẩu đào góc tường. Trong đau khổ mới nhận ra người thật sự yêu thương mình thì người lại bị hôi yên phi diệt.
Một mình ôm xác sư phụ về, mỗi đêm lấy máu tim để nuôi xác suốt bảy vạn năm.
Trong thời gian này thì xảy ra việc hứa hôn với Tang Tịnh, nhân vật phụ chẳng biết mặt mũi thế nào nhưng lại bị nhiều người ghét chắc chỉ thua Ly Kính vì dám từ hôn Bạch Thiển vì lỡ vừa ý nàng hầu của nàng. Mình thì không ghét anh chàng này làm gì, vì  anh ấy phải làm vậy thì chị Thiển nhà ta mới bị buộc với anh Dạ Hoa chứ.
Đến lúc Thiển tỷ được chín vạn tuổi thì Dạ Hoa mới ra đời, hic hic tuổi tác cách nhau quá xá luôn. Nhưng thực tế thì Da Hoa bằng tuổi sư phụ nàng lận.
Đến khi nàng gần mười bốn vạn tuổi thì... truyện đươc bắt đầu haha.
Lấy mười bốn vạn trừ đi năm trăm năm là mười ba vạn lẻ năm trăm năm, nàng đi phong ấn Kình Thương, để rồi bị biến thành người phàm quên mất kí ức thần tiên, rơi vào tình kiếp hai trăm năm với người đã có duyên nợ tam sinh tam thế là Dạ Hoa.
Cái duyên của hai người phải tính chính xác từ lúc nàng ôm xác Mặc Uyên mà gọi người tỉnh dậy, tiếng của nàng đã ám ảnh Dạ Hoa lúc còn đang sống trong nguyên thần Mặc Uyên.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, kiếp thứ hai của nàng trong hình hài phàm nhân lại cứu đươc chàng trong kiếp thứ hai là thái tử Thiên Tộc, làm cho chàng yêu say yêu đắm, nghĩ ra đủ cách, ngay cả khổ nhục kế, bị thương giả chết để được bên nàng. Nhưng Bạch Thiển suy nghĩ rất ...chậm, ngay cả khi làm phàm nhân thì cũng suy nghĩ như trẻ con, mà Dạ Hoa thì suy nghĩ quá thâm sâu, lại không chịu nói rõ ràng, làm nàng hiểu lầm, bỏ lại A Ly mới sanh mà nhảy xuống Tru Tiên Đài.
Tố Tố không còn, nàng thì kinh qua tình kiếp nên lên level thượng thần, quá đau lòng vì đoạn tình duyên này nên quyết định uống thuốc quên sạch.
Qua thêm ba trăm năm, nàng và chàng gặp lại, yêu lại từ đầu, chính xác là chàng theo đuổi nàng lại từ đầu.

Vấn đề thời gian trong truyện thật làm mình đau đầu, vì tuổi thì xài đơn vị vạn năm không, trong khi mọi chuyên xảy ra thì từng ngày...hoặc tháng và tới trăm năm là tối đa. Ví du như Bạch Thiển đi xuống phàm giới độ kiếp Nguyên Trinh thì có mấy ngày, Dạ Hoa ở Thanh Khâu có bốn tháng là gần cưa đổ Bạch Thiển, hay nhiều nhất lắ A Ly được 3 trăm tuổi.
Bạch Thiển làm gì cho hết bảy vạn năm???

Wednesday, June 6, 2012

Suzanne Collins - Catching Fire Chương 5

Đọc xong quyển The Hunger Game 1 chỉ sau 2 ngày mua được bản dịch của nhà xuất bản Nhã Nam, không thể chờ nổi đến bao giờ mới có bản dịch cho phần 2,  thành ra mình đọc bản tiếng Anh luôn. Mình dịch lại chỉ vì mình muốn đọc kỹ truyện hơn, và vì mình thích thử sức một chút với việc chuyển đổi từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác. Nhưng với khả năng viết văn của mình  thì có thể đây không phải một bản dịch hay vì nhiều chỗ sẽ thấy rất lủng củng.

Chương 1 đến chương 4 đã có người dịch rồi. Bạn có thể vào đây xem.


Chương 5

Một người đàn ông vừa ngã xuống đất khi mà bức tường trắng màu áo của bọn bọn Trị An chắn mất tầm nhìn của bọn tôi. Rất nhiều binh sỹ cùng vũ khí tự động xếp thành hàng dọc khi họ dồn bọn tôi về phía cửa.

“Tụi mình đi thôi!”, Peeta nói, trong khi đẩy bọn Trị An đang xô tôi ra. “Chúng tôi hiểu rồi, được chưa? Vào đây nè Katniss.” Cánh tay cậu vòng quanh tôi và đưa tôi trở về Tòa Tư Pháp. Một hay 2 nhóm Trị An  đi theo sau. Đến lúc bọn tôi vào trong rồi, cửa bị đóng sầm lại và tôi nghe tiếng giày của họ hướng trở về đám đông.

Haymitch, Effie, Portia, và Cinna đang dõi theo màn hình tĩnh đang treo trên tường, mặt đầy lo lắng.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”, Effie vội vàng nói. “Chúng tôi không còn xem được gì sau bài diễn văn tuyệt vời của Katniss, và rồi Haymitch nói là ông ấy nghe được tiếng súng, và tôi nó điều đó thật buồn cười, nhưng ai mà biết được chứ? Có những kẻ dở hơi ở khắp nơi!”

“Không có gì xảy ra cả, Effie. Một cái xe cũ kĩ nào đó bị nổ thôi. Peeta nói một cách nhẹ nhàng.

Hai tiếng súng nữa. Cửa không cách âm tốt cho lắm. Ai đã bị bắn? Bà của Thesh? Hay một trong những đứa em của Rue?

“Hai đứa. Đi với ông.” Haymitch nói. Peeta và tôi đi theo ông, bỏ mấy người kia lại phía sau. Những tên Trị An đang canh gác xung quanh Tòa Tư Pháp lúc này có vẻ bớt chú ý tới việc di chuyển của bọn tôi vì bọn tôi đã an toàn ở bên trong. Bọn tôi leo lên cái cầu thang vòng cung lộng lẫy làm bằng cẩm thạch. Ở trên cùng là một hành lang dài có sàn trải thảm. Cánh cửa đôi vẫn mở, chào đón bọn tôi vào căn phòng đầu tiên bọn tôi thấy. Trần nhà phải cao tới 20 feet. Thiết kế trái cây và hoa được khắc trên đường viền và những em bé nhỏ xíu, mập mạp và có cánh nhìn xuống bọn tôi từ mọi góc cạnh. Các bình hoa nở rộ tỏa hương thơm nồng nặc đến mức mắt tôi thấy ngứa. Quần áo cho buổi tối được treo lên móc ở trên tường. Căn phòng này đã được chuẩn bị cho chúng tôi sử dụng, nhưng chúng tôi làm gì ở lâu đến mức kịp đặt mấy món quà xuống. Haymitch giật phăng cái microphone ra khỏi ngực bọn tôi, nhét nó vào dưới gối ghế tựa, và ra hiệu cho bọn tôi đi.

Theo những gì tôi biết được cho đến giờ, Haymitch chỉ đến đây đúng một lần, cái lần mà ông tham gia chuyến diễu hành của người chiến thắng (Victors’Tour) từ mấy thập kỉ trước. Nhưng ông phải có một trí nhớ đáng nể hoặc một bản năng đáng tin cậy bởi vì ông đang dẫn chúng tôi đi qua một mê cung của các cầu thang xoắn và các hành lang càng lúc càng thu hẹp. Cho đến lúc ông phải dừng lại để đẩy một cánh cửa. Qua tiếng cót két như phản đối của bản lề là bạn có thể biết cánh cửa đã lâu lắm rồi chưa được mở. Chúng tôi leo từ từ lên cầu thang gập của một cái cửa sập. Khi Haymitch đẩy nó sang một bên, chúng tôi mới biết là mình đang ở trong khu mái vòm của Tòa Tư Pháp. Nó là một chỗ rông lớn với đầy bàn ghế hư hỏng, các chồng sách và hồ sơ, và vũ khí bị hen rỉ. Lớp bụi phủ trên mọi thứ dày đến mức rõ ràng là nó đã không bị khuấy động tới trong nhiều năm. Ánh sáng khó khăn lắm mới lọt vào được từ bốn ô cửa vuông đầy bụi. Haymitch đá chân đóng cái cửa sập lại và quay sang hai đứa tôi. “Chuyện gì đã xảy ra?”, ông hỏi.

Peeta xâu chuỗi tất cả những gì có ở quảng trường. Tiếng huýt sáo, sự chào đón, sự ngập ngừng của chúng tôi khi ở trên hiên nhà, việc ông lão bị sát hại. “Cái gì đang xảy ra vậy Haymitch?”

“Tốt hơn là để cháu nói”, Haymitch nói với tôi.

Tôi không đồng ý. Tôi nghĩ điều này sẽ tệ hơn gấp trăm lần nếu để tôi nói. Nhưng tôi cũng kể cho Peeta tất cả một cách bình tĩnh có thể. Về Tổng thống Snow, tình trạng không yên ổn của các quận, tôi thậm chí còn không lược bỏ nụ hôn của tôi và Gale. Tôi chỉ ra việc chúng tôi đang bị nguy hiểm như thế nào, và rằng cả đất nước đang bị đe dọa bởi trò mấy trái dâu của tôi. “Tớ được cho là phải giải quyết êm xuôi trong trong chuyến du hành này. Làm cho những ai đã từng nghi ngờ phải tin rằng tớ đã hành động vì tình yêu. Xoa dịu mọi thứ. Nhưng rõ ràng là tất cả những gì tớ làm hôm nay đã khiến cho 3 người bị giết, và bây giờ mọi người trong quảng trường sẽ bị trừng phạt.” Tôi cảm thấy muốn bệnh đến mức phải ngồi xuống ghế dựa, mặc kệ mấy cái lò xo và đồ đệm đã lòi ra hết.

“Vậy thì tớ cũng đã làm mọi chuyện tồi tệ hơn. Khi cho tiền mọi người, ” Peeta nói. Đột nhiên cậu chộp cây đèn nằm không chắc chắn trên kệ và đập nó bay qua chỗ mà nó bể thành nhiều mảnh vụn khắp sàn. “Điều này phải ngừng lại. Ngay lúc này. Cái trò này, cái trò mà người đang chơi, nói với nhau những điều bí mật nhưng lại không cho tôi biết như thể  tôi quá tầm thường hay quá ngu ngốc hay quá yếu kém để có thể xử lý.”

“Không phải vậy đâu Peeta--” Tôi bắt đầu.

“Chính xác là vậy!” Cậu hét lên với tôi. “ Tớ cũng có người mà tớ quan tâm, Kaniss à! Gia đình và bạn bè ở Quận 12 của tớ cũng như của cậu đề sẽ chết nếu chúng ta không giải quyết được chuyện này. Vậy mà, sau mọi thứ chúng ta đã trải qua trên đấu trường, tớ vẫn không đáng để cậu tin tưởng sao?

“Cậu luôn luôn tốt một cách đáng tin cậy, Peeta,” Haymitch nói. “ Cách mà cháu thể hiện trước ống kính rất thông minh. Ông đã không muốn xen vào điều đó.” 

“Ông đã đánh giá cháu quá cao. Bởi vì cháu đã làm hỏng mọi việc hôm nay. Ông nghĩ xem chuyên gì sẽ xảy ra cho gia đình của Rue và Thresh? Ông có nghĩ là họ sẽ được chia phần từ thắng lợi của tụi cháu? Ông có nghĩ là cháu đã cho họ một tương lai tươi sáng? Bởi vì cháu nghĩ họ sẽ may mắn nếu sống sót qua ngày hôm nay!” Peeta lại cho một cái gì đó bay vèo, một bức tượng. Tôi chưa bao giờ thấy cậu như vậy cả.

“Cậu ấy nói đúng ông Haymitch,” tôi nói. “Chúng ta đã sai khi không nói cho cậu ấy biết. Từ lúc trở về Capitol.”

“Thậm chí từ lúc ở đấu trường, hai người đã có một hệ thống sử dụng được, phải không? Peeta hỏi. Giọng cậu lúc này khẽ hơn. “Một cái gì đó mà tớ không phải là một phần trong đó.”

“Không. Không chính thức là vậy. Tớ chỉ là có thể biết được Haymitch muốn tớ làm gì thông qua các món đồ ông ấy gửi, hoặc không gửi,” tôi nói.

“Tốt thôi, tớ chẳng bao giờ có cái cơ hội đó. Bởi vì ông ấy không hề gửi cho tớ cái gì cả cho đến khi cậu xuất hiện,” Peeta nói.

Tôi chưa từng nghĩ nhiều về điều này. Rằng từ góc nhìn của Peeta, nó sẽ như thế nào khi mà tôi xuất hiện trong đấu trường thì nhận được thuốc trị phỏng và bánh mì trong khi cậu, người đã gần tới cửa chết, không nhận được gì. Giống như Haymitch đã cố giữ cho tôi sống sót bằng phí tổn của cậu.

“Nhìn nè nhóc” Haymitch bắt đầu.

“Đừng phiền, Haymitch” Cháu biết ông phải chọn lựa một trong hai đứa. Và cháu muốn đó là bạn ấy. Nhưng đây lại là một chuyện khác. Dân chúng đang chết ở ngoài kia. Sẽ có nhiều người nữa đi theo (chết) trừ phi chúng ta làm thật tốt. Tất cả chúng ta đều biết là cháu giỏi hơn Katniss khi đứng trước máy quay. Không ai cần phải dạy cháu nói gì. Nhưng cháu phải biết cháu đang đi về đâu,” Peeta nói.

“Từ lúc này về sau, cháu sẽ được cho biết về mọi thứ,” Haymitch hứa.

“Tốt hơn là như vậy”, Peeta nói. Cậu còn chẳng buồn nhìn tôi trước khi bỏ đi.

Đám bụi bị cậu khấy động, dâng lên cao rồi tìm chỗ mới để đáp xuống. Tóc của tôi, mắt của tôi và cái kim băng bằng vàng sang bóng của tôi.

“Ông đã chọn cháu phải không?” Tôi hỏi.

“Ừ”, Haymitch trả lời.

“Tại sao? Ông thích cậu ấy hơn mà,” tôi nói.

“Đúng vậy. Nhưng hãy nhớ là, cho đến khi họ đổi luật, ông chỉ có thể hy vọng đem được một đứa còn sống ra ngoài,” Haymitch nói. “ Ông nghĩ khi mà cậu ấy đã quyết tâm Trị An cháu, tốt thôi, giữa ba người, chúng ta có thể đem cháu về nhà.”

“Ồ” là tất cả những gì tôi có thể nói.

“Cháu sẽ thấy, những điều mà cháu phải lựa chọn. Nếu chúng ta sống sót qua vụ này, cháu sẽ học được.” Haymitch nói.

Tốt thôi, tôi đã học được một điều ngày hôm nay. Vùng đất này không phải là một phiên bản rộng lớn của Quận 12. Hàng rào của chúng tôi không bị canh gác, và ít khi thay đổi. Bọn Bào Vệ ở Quận 12 không được chào đón cho lắm nhưng ít tàn ác hơn. Lao động khổ sai gây nên mệt mỏi nhiều hơn là giận dữ. Ở đây, Quận 11, họ phải chịu đựng sâu sắc hơn và tuyệt vọng hơn. Tổng thống Snow đã đúng. Một tia lửa nhỏ cũng đủ thổi bùng lên đám cháy lớn.

Mọi việc xảy ra quá nhanh để tôi có thể xử lý nổi. Những lời cảnh báo, những tiếng súng, việc nhận ra là tôi có thể đã khởi động một mớ thứ sẽ để lại những hậu quả khủng khiếp.  Tất cả mọi thứ thật không chắc chắn. Và có thể tôi đã có kế hoạch khấy đảo vài thứ, nhưng trong tình huống như thế này, bằng cách quái gì mà tôi lại gây ra nhiều rắc rối thế này?

“Đi nào. Chúng ta còn phải tham dự bữa tối”, Haymitch nói.

Tôi cứ đứng dưới vòi hoa sen chừng nào họ còn để tôi yên trước khi tôi phải bước ra để được chuẩn bị. Đội chuẩn bị có vẻ mù tịt về những việc đã xảy ra trong ngày. Bọn họ đều hào hứng về bữa tối. Ở những quận này, họ đủ quan trọng để tham gia, trong khi ở Capital thì họ không bao giờ có cửa được mời tới những buổi tiệc danh giá. Trong khi họ cố gắng đoán xem sẽ có những món gì được phục vụ, tôi cứ nhìn thấy hoài hình ảnh ông già bị bắn bể đầu.  Tôi không buồn quan tâm tới việc mọi người đang làm cho đến khi tôi chuẩn bị đi và nhìn thấy mình trong gương. Một cái đầm không dây màu hồng nhạt phủ tận tới giày. Tóc của tôi được cài về phía sau mặt và xõa xuống lưng là những loạn xoăn.

Cinna bước lại phía sau tôi và đặt một cái khăn choàng lung linh ánh bạc lên vai tôi. Anh nhìn vào mắt tôi trong gương. “Thích không?”

“Nó rất đẹp. Như mọi khi,” tôi nói.

“Cho chúng ta xem nó sẽ thế nào với một nụ cười nhé,” anh nói một cách nhẹ nhàng. Đó một lời nhắc nhở rằng trong một phút nữa, sẽ lại có máy quay. Tôi cố gắng nâng các khóe môi của tôi lên. “Đi được rồi.”

Khi chúng tôi tập hợp lại để đi xuống bữa tiệc, tôi có thể thấy Effie không được ổn (out of sorts). Chắc chắn là Haymitch chưa nói gì với bà về việc đã xảy ra trên quảng trường. Tôi sẽ không lấy làm ngạc nhiên nếu Cinna và Portia biết, nhưng có vẻ như có một sự thỏa thuận ngầm là không để Effie dính vào vòng những tin tức xấu. Tuy nhiên, không quá lâu để nghe về vấn đề.

Effie đọc lướt qua lịch trình buổi tối, rồi để qua một bên. “Và sau đó, cám ơn trời, chúng ta có thế lên tàu và rời khỏi đây,” bà nói.

“Có gì không ổn vậy Effie?” Cinna hỏi.

“Tôi không thích cái cách mà chúng ta đang bị đối xử. Bị nhét vô xe và bị cấm bước ra mặt đất (barred from the platform). Và còn nữa, khoảng tiếng trước, tôi quyết định nhìn quanh Tòa Tư Pháp. Tôi cũng thuộc dạng chuyên gia về kiến trúc thiết kế, mấy đứa biết mà.” Bà nói.

“Ồ vâng, cháu có nghe nói,” Porita nói trước khi khoảng dừng trở nên quá dài.

“Vì vậy, trong khi tôi chỉ muốn nhìn xung quanh vì sự sụp đổ của khu vực đang diễn ra với đủ mọi mức độ giận dữ, thì có 2 tên Trị An xuất hiện ra lệnh cho tôi quay về chỗ đóng quân của họ. Một đứa trong đó còn chọt súng của ả vào tôi.” Effie nói.

Tôi không thể ngừng suy nghĩ rằng đây là hệ quả trực tiếp của việc Haymitch, Peeta và tôi biến mất sáng sớm nay. Thật sự thấy an tâm một chút khi nghĩ là Haymitch có lẽ đã đúng. Rằng không có ai giám sát khu mái vòm khi mà chúng tôi nói chuyện. Cho dù tôi cá là bây giờ thì có.

Effie trông buồn đến mức tôi tự nhiên muốn ôm bà một cái. “Điều đó thật tệ hại Effie à. Có thể chúng ta không nên đến bữa tối nữa. Ít ra là cho đến khi họ xin lỗi.” Tôi biết là bà sẽ chẳng bao giờ đồng ý, nhưng bà tươi tắn lên đáng kể với lời đề nghị này, như một sự công nhận cho những lời phàn nàn của bà.

“Không, tôi có thể xử lý được. Đây là một phần công việc của tôi cho dù nó tốt hay xấu (ups and downs). Và chúng ta không thể để hai đứa hụt buổi tối được,” bà nói. “ Nhưng cám ơn cháu về lời đề nghị, Katniss.”

Effie xếp chúng tôi thành đội hình để bước vào. Trước tiên là đội chuẩn bị, rồi tới bà, các chuyên gia thời trang, và Haymitch. Peeta và tôi, tất nhiên, là ở sau cùng.

Ở một chỗ nào đó bên dưới, các nhạc công bắt đầu chơi nhạc. Khi đợt đầu tiên của cuôc diễn hành nho nhỏ bắt đầu bước đi, Peeta và tôi nắm tay nhau.

“Haymitch nói là tớ đã sai khi mắng cậu. Cậu là người duy nhất hoạt đông dưới sự chỉ dẫn của ông ấy, “Peeta nói. “ Và không phải là tớ không có dấu cậu điều gì trong quá khứ”

Tôi nhớ cú sốc từ việc nghe Peeta thú nhận tình yêu mà cậu dành cho tôi ở trước tất cả người dân Panem. Haymitch đã biết điều đó và không hề nói cho tôi biết. “Tớ nghĩ tớ đã tự đập vỡ vài thứ sau buổi phỏng vấn”

“Chỉ là một cái bình đựng tro,” cậu nói.

“Và tay của cậu. Không có lý do gì để phải thế nữa, phải không? Không thẳng thắn với nhau?” Tôi nói.

“Không còn lý do gì nữa,” Peeta nói. Chúng tôi đứng ở phía trên cầu thang, để Haymitch dẫn trước 15 bước theo như chỉ đạo của Effie. “Đó có phải là lần duy nhất cậu hôn Gale không?”

Tôi giật mình trả lời. “Phải.” Với tất cả những gì đã xảy ra hôm nay, lẽ nào cái câu hỏi đó mới thật sự đang ám ản cậu?

“15 bước rồi. Chúng ta bắt đầu thôi,” cậu nói.

Ánh sáng chiếu tới bọn tôi, và tôi để lên mặt một nụ cười rạng rỡ nhất tôi có thể.

Chúng tôi bước thật tề chỉnh và bị cuốn vào thứ mà đang trở thành một vòng lặp khó phân biệt của bữa tối, lễ mừng, và đi tàu. Ngày nào cũng như ngày nào. Thức dậy. Mặc đẹp. Đi xe qua đám đông chào mừng. Lắng nghe bài diễn văn trong danh dự. Nói lời cảm ơn để đáp lại, nhưng chỉ là những lời mà Captitol đưa cho chúng tôi, không có bất cứ thêm thắt cá nhân nào. Đôi khi là một chuyến đi ngắn: xem lướt qua bãi biển của một quận, hay mấy khu rừng cao ngất của quận khác, mấy cái nhà máy xấu xí, các cánh đồng lúa mì, mấy nhà máy lọc hôi hám. Mặc áo dạ tiệc. Tham dự bữa tối. Tàu.

Trong suốt các buổi lễ, chúng tôi rất trang nghiêm và tề chỉnh nhưng luôn luôn gắn kết với nhau, bằng tay, bằng vai. Trong cái bữa tối, chúng tôi thể hiện sự cuồng nhiệt hết mức trong tình yêu với nhau. Chúng tôi hôn nhau, nhảy, và bị bắt gặp đang lẻn đi một mình. Ở trên tàu, chúng tôi lặng lẽ đau khổ khi cố gắng tính xem chúng tôi đang có những ảnh hưởng thế nào.

Cho dù không có bài diễn thuyết cá nhân tạo châm ngòi sự bất đồng ý kiến – không cần phải nói bài diễn thuyết ở Quận 11 đã bị biên tập lại trước khi sự kiện được phát sóng – bạn có thể cảm nhận được một cái gì đó trong không khí, nồi nước đang sôi sục đến muốn trào ra ngoài. Không phải ở mọi nơi. Vài đám đông tạo cảm giác rất mệt mỏi chán ghét như cái cách tôi biết Quận 12 thường hướng vào các buổi lễ mừng người chiến thắng. Nhưng ở những quận khác – đặc biệt là 8, 4, và 3 – Có một sự phấn khởi thật sự trên mặt người dân khi thấy chúng tôi, và phía dưới sự phấn khởi, sự phẫn nộ. Khi họ xướng tên chúng tôi, nó giống như tiếng kêu gào đòi báo thù hơn là chúc mừng. Khi bọn Trị An chuyển sang làm cho đám đông phản đối im lặng, họ chỉ lùi lại thay vì rút lui. Vào tôi biết tôi chẳng thể làm gì để thay đổi điều này. Không một sự thể hiện tình yêu, cho dù đáng tin như thế nào, co thể thay đổi cơn thủy triều này. Nếu việc tôi phơi ra mấy quả dâu độc chỉ là một cách hành động điên cuồng tạm thời, thì mấy người này cũng sẽ phát khùng luôn.

Cinna bắt đầu thu gọn phần áo ở eo. Đội chuẩn bị trang điểm lại cái quầng thâm dưới mắt của tôi. Effies bắt đầu cho tôi thuốc ngủ, nhưng chúng không có tác dụng. Không đủ tốt. Tôi chìm vào giấc ngủ chỉ để bị tỉnh giấc vì mấy cơn ác mộng ngày càng tăng lên về số lượng và cường độ. Peeta, người dành phần lớn ban đêm đi loanh quanh tàu, nghe thấy được tiếng tôi hét khi tôi vật vã để thoát ra khỏi tác dụng của thuốc vốn chỉ kéo dài thêm mấy cơn mộng khủng khiếp. Rồi cậu leo lên giường để ôm lấy tôi cho đến khi tôi chìm lại vào giấc ngủ. Kể từ đó, tôi từ chối mấy viên thuốc. Nhưng mỗi tối tôi để cậu vào giường của tôi. Chúng tôi chống chọi với bóng tối như cái cách chúng tôi đã làm khi còn trong đấu trường, được bao bọc trong vòng tay của người kia, bảo vệ nhau khỏi những hiểm nguy có thể giáng xuống bất cứ lúc nào. Không có gì khác xảy ra cả, nhưng sự sắp đặt của chúng tôi mau chóng trở thành đề tài để bàn tán trên tàu.

Khi Effie nói cho tôi biết về điều này, tôi nghĩ, tốt. Có thể nó sẽ được truyền tới tai tổng thống Snow. Tôi nói với bà là chúng tôi sẽ cố ý tứ hơn, nhưng chúng tôi không làm vậy.

Việc liên tiếp xuất hiện ở Quận 2 và 1 tự nó đã là một kiểu đặc biệt tồi tệ. Cato và Clove, 2 vật tế (tributes) từ Quận 2, có lẽ đã đều được trở về nhà nếu Peeta và tôi không về được. Tôi đã chính tay giết đứa con gái, Glimmer, và thằng nhóc từ Quận 1. Khi tôi tránh không nhìn vào gia đình của nó, tôi mới biết tên của nó là Marvel. Sao mà tôi lại không biết nhỉ? Tôi giả thiết là trước trận đấu tôi đã không để ý, còn sau đó thì tôi không muốn biết nữa.

Khi mà chúng tôi đến được Capitol, chúng tôi tuyệt vọng. Chúng tôi xuất hiện không ngừng trước đám đông hâm mộ. Không có nguy cơ của một cuộc nổi dậy nào từ những người được ban đặc quyền, những người mà tên của họ không bao giờ bị đặt vào thăm rút, và con của họ không bao giờ phải chết vì tội ác, được giả thiết, gây ra từ nhiều đời trước. Chúng tôi không cần phải thuyết phục bất cứ ai ở Capitol về tình yêu của chúng tôi mà chỉ giữ lấy hy vọng mong manh là chúng tôi vẫn có thể chạm tới những ai còn chưa thấy thuyết phục được ở các quận. Có làm gì thì cũng có vẻ là quá ít, quá trễ.

Quay trở lại tuần trăng tôi ở Trung Tâm Huấn Luyện, tôi là người đề nghị chuyện công khai lời cầu hôn. Peeta đồng ý là vậy nhưng sau đó thì biến vào trong phòng một thời gian dài. Haymitch kêu tôi để cậu ấy một mình.

“Cháu đã nghĩ là cậu ấy muốn thế, dù sao thì”, tôi nói.

“Không phải như thế này,” Haymitch nói. “Nó muốn làm thật cơ.”

Tôi đi về phòng mình và nằm dưới chăn, cố gắng không nghĩ tới Gale và không một cái gì khác cả.

Tối hôm đó, trên sân khấu của Trung Tâm Huấn Luyện, chúng tôi ảo tưởng ra cách vượt qu danh sách các câu hỏi. Caesar Flickerman, trong bộ đồ nửa đêm màu xanh lấp lánh, tóc, mí mắt, và môi đều nhuộm bột xanh, dẫn dắt bọn tôi một cách hoàn hảo qua buổi phỏng vấn. Khi ông hỏi bọn tôi về tương lai, Peeta quỳ xuống, trút hết trái tim ra, cầu xin tôi cưới cậu. Tôi, tất nhiên, đồng ý. Ceasar ở bên cạnh cậu,  khán giả ở Capitol thì quá kích động, hình ảnh của đám đông xung quanh Panem cho thấy cả đất nước đang mụ mị vì vui sướng.

Tổng thống Snow tự mình làm một cuộc thăm hỏi bất ngờ để chúc mừng chúng tôi. Ông ta siết chặt tay Peeta và tặng cậu một cái vỗ vai tán thành. Ông ta ôm tôi, cuộn tôi vào cái mùi của máu và hoa hồng, rồi đặt một cái hôn ngắn lên má tôi. Khi ông ta th về, ngón tay của ông ta ấn sâu vào vai tôi, mặt ông cười vào mặt tôi, tôi dám nhướng chân mày lên (tỏ vẻ ngạc nhiên). Điều này hỏi giùm cho những gì môi tôi không thể. Tôi đã làm đúng phải không? Như vậy là đủ chưa? Đưa cho ông tất cả, theo kịp trò chơi, hứa sẽ cứơi Peet là đủ chưa?

Đáp lại là một cái lắc đầu gần như khó nhận ra kịp.















Wednesday, May 13, 2009

Trong một ngày mưa gió, nhìn đâu cũng thấy một màu xám xịt, trong lòng đã cảm thấy không được thoải mái. Vô tình mình lại bị mất một chiếc bông tai vốn đã gắm bó với mình hơn 10 năm. Ngày hôm ấy đã có linh cảm đó là một ngày rất xấu.

Ngối trong công ty, cố gắng lắm để chú tâm vào làm việc. Đọi khi công việc cũng không dê dàng gì, nhưng chính nó giúp mình dễ chịu hơn. Khi bận rộn sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa.

Thế rồi ipod chơi đến bài hát này.
"Họ gọi tôi là Hoa hồng dại
Nhưng tên của tôi là Elisa Day
Vì sao họ lại gọi tôi như thế
Chính tôi cũng không hề hay."

Đã là nhạc alternative-rock thì phần lớn sẽ không có bài nào là vui cả. Nhưng mình cứ thế cuốn theo điệu nhạc, để rồi chuyển hết chú tâm từ những dòng code chán phèo qua câu chuyện kể của cô gái và người đã khiến mọi người chỉ nhớ đến cô với cái tên Wild Rose -Hoa hồng dại.

Câu chuyện bắt đầu khi người đàn ông gặp cô gái mà anh ta biết đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên vì cô quá đẹp, vẻ đẹp của những đóa hồng đỏ dại đỏ thẫm ngọt ngào mọc bên dòng nước.

Ngày thứ 2 anh đến tìm cô và mang theo một đóa hồng dại. Anh hứa với cô rằng sẽ lấy hết đi những nước mắt và đau buồn trong cuộc đời cô.

Một ngày sau anh rủ cô đi xem nơi những bông hồng dại mọc. Ở nơi đó, họ hôn nhau. Mình mỉm cười vì nghĩ rằng đây là một bài hát về tình yêu thế thôi.

Chỉ đến khi tôi nghe câu hát "The last thing I heard was a mutter word. He was smiling above me with a stone in his fist" thì tôi mới vỡ lẻ ra câu chuyện, và tôi bắt đầu rùng mình.

Tới đây thì câu chuyện đã chẳng còn màu của tình yêu nữa. Bên bờ sông nơi những đóa hồng dại mọc, hắn đã giết cô ấy vì cho rằng không có vẻ đẹp nào là vĩnh cửu, chỉ có khiến cô chết đi thì vẻ đẹp của cô sẽ tồn tại mãi trong tâm trí hắn.

Nghe qua cứ như mình đang kể chuyện cổ tích buồn, nhưng sẽ càng buồn hơn vì đây lại là một câu chuyện có thật.


Thursday, January 15, 2009

Atsu Hime:


Sau khi đã quá ngán ngẩm với những bộ phim cổ trang dài tập của TQ, lịch sử có và thêm thắt cĩng có, lần đầu tiên được xem một bộ phim đúng chất cổ trang và lịch sử của Nhật, mình thật sự rất ngạc nhiên và không kém phần thích thú. Thích thú vì được hiểu thêm về một thời kì biến động rất đặc biệt của xứ Mặt trời mọc: thời kì mà sự chuyên chính của các Shogun vốn luôn được tôn thờ bởi nhiều dòng dõi Samurai bị lật đổ, thời kỳ mà Nhật cũng như bao nước châu Á khác khi phải đứng trước sự đe dọa của các nước phương Tây, mở cửa để thay đổi hay phải đi đến chiến tranh khi mà kẻ địch quá hùng mạnh. Tất cả được dề cập đến thông qua câu chuyện về người phụ nữ có tên trong lịch sừ: Atsu Hime.

Cô bé Okatsu sinh ra trong gia đình samurai danh giá. Cha của cô là người đứng đầu một nhánh trong 4 gia đình dưới quyền của chúa đất tỉnh Setsuma, Shimizu Nariakira. Cô có một người bạn, một người đã thầm yêu cô suốt một đời nhưng trước khi anh chàng kịp đặt lời xin cưới cô thì Okatsu lại được nhận vào làm con của Nariakira. Sự khác biệt về đẳng cấp của 2 gia đình khiến cho anh chàng tội nghiệp kia mãi mãi không bao giờ dám thổ lộ tình cảm của mình với Okatsu.

Lúc bấy giờ việc nhận con nuôi giữa các dòng tộc không phải là một điều gì mới lạ. Nhưng không ai ngờ rằng, việc Okatsu được nhận vào gia đình Shimizu là một bước trong sự mưu tính đầy thâm sâu và có thể làm thay đổi vận mạng của cả một đất nước. Nariakira muốn gả cô vào gia đình Tokugawa, gia đình quyền lực nhất đất nước. Chồng tương lai của cô, Tokugawa Ieshida, vừa kế nhiệm người cha đã qua đời của mình để trở thành Shogun.

Nhưng mục đính của Nariakira không phải là để làm thông gia của gia đình Shogun vì điều này chẳng ảnh hưởng gì tới địa vị hay quyền lực của ông. Nhiệm vụ ông trao cho Okatsu, bây giờ đã đổi tên thành Atsu, chính phải làm cách nào để thuyết phục Shogun Ieshida chọn ra người sẽ kế nhiệm mình theo đúng ý định của ông.

Ieshida dù đã gần 30 và đã có 2 đời vợ (đã chết), nhưng trong mắt tất cả mọi người, anh chẳng khác gì một đứa trẻ con có phần ngớ ngẩn. Vì vậy nên Ieshida phải sớm chọn ra một người trong dòng tộc làm con nuôi để làm người kế nhiệm anh nếu chẳng may anh qua đời mà chưa có con nối dõi. Người trong nhà anh điều mong muốn anh sẽ chọn người em họ Iemochi và họ vô cùng căm ghét ứng cử viên còn lại là Yoshinobu. Trong khi đó Nariakira lại muốn Yoshinobu làm người thừa kế để có thể thuận lợi tạo một cuộc cách mạng trong bộ máy chính trị của đất nước, bỏ đi sự chuyên quyền của Shogun. Chỉ có như vậy mới làm đất nước thêm cường mạnh đề chống chọi lại sự xâm lược của phương Tây.

Về phần Atsu, cô đã rất ngỡ ngàng khi biết chồng mình là một gã khờ khạo ngu ngốc. Nhưng với sự tinh nhạy của mình Atsu đã chứng minh được đằng sau gương mặt ngờ nghệch, ngây ngô đó là một người rất sáng suốt, một người hoàn toàn có thể nhìn thấy tất cả mọi người và mọi chuyện xung quanh.

Khi tình yêu bắt đầu nảy nở giữa 2 vợ chồng thì cũng là lúc Astu phải đau khổ khi phải đứng giữa một bên là người cha mà cô rất tôn kính cùng với một sứ mệnh rất trọng đại trên vai, và một bên là người chồng mà cô yêu thương cùng với gia đình chồng nơi mà cô lẽ ra phải dùng cả đời mình để bảo vệ.

Atsu sẽ phải làm thế nào, ủng hộ ai? Và cuộc đời của cô sẽ còn thế nào nữa khi tình yêu cả đời của cô bỗng bất chợt rời bỏ cô? Một sự thật tàn nhẫn khi mà Astu chỉ biết đến hung tin khi mà chồng cô đã qua đời được gần 2 tháng, dù họ cách nhau chỉ quẩn quanh cung điện Edo.

Shogun Ieshida ra đi, để lại một trọng trách khác cho người vợ góa chỉ mới đôi mươi: làm người giám hộ cho tân Shogun Iemochi, người chỉ kém Atsu vài tuổi nhưng lại rất tôn kính gọi cô là mẹ. Mà lúc đó thì việc phụ nữ dính dáng vào phán quyết chính trị là điều không được chấp nhận.Tất nhiên ở đây không có cái kiểu "thái hậu buông rèm nhiếp chính" như Trung Quốc, vai trò của vị phu nhân Tenshonin (danh hiệu của bà quá) gần như là một có vấn.

Tenshonin tiếp tục đối mặt với những xung đột trong nhà giữa mẹ chồng nàng dâu 3 thế hệ 3 xuất thân khác nhau, xung đột trong nước giữa các phe phái lẫn nhau và xung đột giữa nước Nhật với các nước phương Tây.

Những xung đột đó sẽ đi tới mức nào và giải quyết ra sao thì mình vẫn phải chờ xem những tập cuối.

Friday, March 14, 2008

The Best Damn Night


Tonight special is ...yeah... my favourite singer, whom we call Rock Princess, Avril Lavigne's show in Calgary. Even though I am not a fan of rock I am absolutely her fan. She is not only a beautiful girls but also a good singer and a talented compositor. Most of the songs she sings is written by her. Her voice is so amazing, strong and high and it just enough to make you want to sing with her.
I arrived at Saddle Dome ( near Stampete Station) around seven, and walked about 20 min to find the seat since I had never been to this stadium before. After this show I know that if there is another time I have to go to Saddle Dome, I will never buy any ticket of the first row where I thought it would provide a nice view for the show, but in fact, sitting at a low level row just ended up being blocked by people standing on the floor. A little more inconvenience was that it hurts my neck to turn to the right to the state.

Avril did not appear right at the beginning but an hour later from the time declared on the ticket. There was a rock band call "Boys like Girls" performing for a half hour at the beginning of the show. It was ridiculous that every time they complete a song, everybody yelling, I am sure that they want the princess to appear . After that boy band left, there was a half hour break. Just when I felt so bored that I put the headphone into my ear, wanting to turn on the iPod, the light went off, everybody yelled excitedly. And...."Hey hey, you... you.. I don't like you girl friend..." . There she was, my princess.

Honestly, I love her style, her blond hair with a little red hi-light, the punk dress in pink, and her lovely smoky eye. However, I am too old to try this style or this would give my mom a shock, sure you will be shocked too ( wanna bet?) . She started with her hit song, which is also my favourite of favourite. ( I did want to sing this to a person. This was a good time to sing and I was sure that person did not hear any)

I was counting how many song she was going to sing, but I forgot the counting after I counted to 5. I also wanted to take picture, but this time I was really disappointed in the camera function of my iPhone( It really suck, not enough light means a unseenable picture), so I gave up taking picture, just concentrated in enjoying the show. I was pretty proud that I can remember the lyrics of at least 3 of hers song which are Girlfriend, I’m with you, Complicated... any may be Sk8er boi, and the choruses of most of her songs. I almost lost my voice due to too much yelling and singing. I was also got a little headaches due to the noise there. I am still ok with the bass that could make my heart come out thank to my strong heart? I just don’t like the way people yelling specially the voice of the kids, but if they didn’t yell, there would be no fun at all. My Ear is still hurt now.

When Avril sang the rap part of Girlfriend, I knew this was the end of the show, which lasted for about an hour. Thank to my friend, I had a nice poster of her and a light pen painted “Avri Lavigne- The Best Damn Tour”, this is why I call tonight “the best damn night”.

Tuesday, February 26, 2008

Ring, Commutative Ring, Integral Domain, Field

I did not do well on my assignment. This is what I have learned after reading the instructor's solution

To prove R is a ring we need
a) R is Closed under addition : It is neccesary to show that if a,b is in R then a+b is in R.
b) Addition is Associative : (a+b)+c = a+(b+c)
c) Addition is Commutative : a+b=b+a
d) There is an Addition Identity "0" such that 0+a=a for all a in R

e) R is Closed under multiplication : It is neccesary to show that if a,b is in R then a.b is in R
f) Multiplication is associative : a(b.c) =(a.b).c
g)Multiplication is Commutative : a.b=b.a
h) Distribution Law is satisfied : for all a,b,c : a.(b+c) = a.b+a.c
i) There is an multiplicative identity "1" such that 1.a=a for all a in R

If c) and g) are satisfied then R is a Commutative Ring. Anyway, to prove R is a commutative Ring, you still need to prove It is a ring


To prove R is an Integral Domain :
1) Prove R is a Ring
2) That 0 is the only zero divisor in R . ( a is a zero divisor if there is a value b in R such that b not equal 0 and a.b =0) . Hence , the way you should try is " if a,b is in R such that a is not equal 0 and b is not equal 0 then a.b is not equal 0 as well "

To prove R is a Field :
1) Prove R is a Integral Domain
2) Every nonzero element of R is a unit. ( let a in R, a is a unit if there is b in R such that a.b =1 in