Đọc xong quyển The Hunger Game 1 chỉ sau 2 ngày mua được bản dịch của nhà xuất bản Nhã Nam, không thể chờ nổi đến bao giờ mới có bản dịch cho phần 2, thành ra mình đọc bản tiếng Anh luôn. Mình dịch lại chỉ vì mình muốn đọc kỹ truyện hơn, và vì mình thích thử sức một chút với việc chuyển đổi từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác. Nhưng với khả năng viết văn của mình thì có thể đây không phải một bản dịch hay vì nhiều chỗ sẽ thấy rất lủng củng.
Chương 1 đến chương 4 đã có người dịch rồi. Bạn có thể vào
đây xem.
Chương 5
Một người đàn ông vừa ngã xuống đất khi mà bức tường trắng màu áo
của bọn bọn Trị An chắn mất tầm nhìn của bọn tôi. Rất nhiều binh sỹ cùng vũ khí
tự động xếp thành hàng dọc khi họ dồn bọn tôi về phía cửa.
“Tụi mình đi thôi!”, Peeta nói, trong khi đẩy bọn Trị An đang xô
tôi ra. “Chúng tôi hiểu rồi, được chưa? Vào đây nè Katniss.” Cánh tay cậu vòng
quanh tôi và đưa tôi trở về Tòa Tư Pháp. Một hay 2 nhóm Trị An đi
theo sau. Đến lúc bọn tôi vào trong rồi, cửa bị đóng sầm lại và tôi nghe tiếng
giày của họ hướng trở về đám đông.
Haymitch, Effie, Portia, và Cinna đang dõi theo màn hình tĩnh đang
treo trên tường, mặt đầy lo lắng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”, Effie vội vàng nói. “Chúng tôi không còn
xem được gì sau bài diễn văn tuyệt vời của Katniss, và rồi Haymitch nói là ông ấy
nghe được tiếng súng, và tôi nó điều đó thật buồn cười, nhưng ai mà biết được
chứ? Có những kẻ dở hơi ở khắp nơi!”
“Không có gì xảy ra cả, Effie. Một cái xe cũ kĩ nào đó bị nổ thôi.
Peeta nói một cách nhẹ nhàng.
Hai tiếng súng nữa. Cửa không cách âm tốt cho lắm. Ai đã bị bắn?
Bà của Thesh? Hay một trong những đứa em của Rue?
“Hai đứa. Đi với ông.” Haymitch nói. Peeta và tôi đi theo ông, bỏ
mấy người kia lại phía sau. Những tên Trị An đang canh gác xung quanh Tòa Tư
Pháp lúc này có vẻ bớt chú ý tới việc di chuyển của bọn tôi vì bọn tôi đã an
toàn ở bên trong. Bọn tôi leo lên cái cầu thang vòng cung lộng lẫy làm bằng cẩm
thạch. Ở trên cùng là một hành lang dài có sàn trải thảm. Cánh cửa đôi vẫn mở,
chào đón bọn tôi vào căn phòng đầu tiên bọn tôi thấy. Trần nhà phải cao tới 20
feet. Thiết kế trái cây và hoa được khắc trên đường viền và những em bé nhỏ
xíu, mập mạp và có cánh nhìn xuống bọn tôi từ mọi góc cạnh. Các bình hoa nở rộ
tỏa hương thơm nồng nặc đến mức mắt tôi thấy ngứa. Quần áo cho buổi tối được
treo lên móc ở trên tường. Căn phòng này đã được chuẩn bị cho chúng tôi sử dụng,
nhưng chúng tôi làm gì ở lâu đến mức kịp đặt mấy món quà xuống. Haymitch giật
phăng cái microphone ra khỏi ngực bọn tôi, nhét nó vào dưới gối ghế tựa, và ra
hiệu cho bọn tôi đi.
Theo những gì tôi biết được cho đến giờ, Haymitch chỉ đến đây đúng
một lần, cái lần mà ông tham gia chuyến diễu hành của người chiến thắng
(Victors’Tour) từ mấy thập kỉ trước. Nhưng ông phải có một trí nhớ đáng nể hoặc
một bản năng đáng tin cậy bởi vì ông đang dẫn chúng tôi đi qua một mê cung của
các cầu thang xoắn và các hành lang càng lúc càng thu hẹp. Cho đến lúc ông phải
dừng lại để đẩy một cánh cửa. Qua tiếng cót két như phản đối của bản lề là bạn
có thể biết cánh cửa đã lâu lắm rồi chưa được mở. Chúng tôi leo từ từ lên cầu
thang gập của một cái cửa sập. Khi Haymitch đẩy nó sang một bên, chúng tôi mới
biết là mình đang ở trong khu mái vòm của Tòa Tư Pháp. Nó là một chỗ rông lớn với
đầy bàn ghế hư hỏng, các chồng sách và hồ sơ, và vũ khí bị hen rỉ. Lớp bụi phủ
trên mọi thứ dày đến mức rõ ràng là nó đã không bị khuấy động tới trong nhiều
năm. Ánh sáng khó khăn lắm mới lọt vào được từ bốn ô cửa vuông đầy bụi.
Haymitch đá chân đóng cái cửa sập lại và quay sang hai đứa tôi. “Chuyện gì đã xảy
ra?”, ông hỏi.
Peeta xâu chuỗi tất cả những gì có ở quảng trường. Tiếng huýt sáo,
sự chào đón, sự ngập ngừng của chúng tôi khi ở trên hiên nhà, việc ông lão bị
sát hại. “Cái gì đang xảy ra vậy Haymitch?”
“Tốt hơn là để cháu nói”, Haymitch nói với tôi.
Tôi không đồng ý. Tôi nghĩ điều này sẽ tệ hơn gấp trăm lần nếu để
tôi nói. Nhưng tôi cũng kể cho Peeta tất cả một cách bình tĩnh có thể. Về Tổng
thống Snow, tình trạng không yên ổn của các quận, tôi thậm chí còn không lược bỏ nụ
hôn của tôi và Gale. Tôi chỉ ra việc chúng tôi đang bị nguy hiểm như thế nào,
và rằng cả đất nước đang bị đe dọa bởi trò mấy trái dâu của tôi. “Tớ được cho
là phải giải quyết êm xuôi trong trong chuyến du hành này. Làm cho những ai đã
từng nghi ngờ phải tin rằng tớ đã hành động vì tình yêu. Xoa dịu mọi thứ. Nhưng
rõ ràng là tất cả những gì tớ làm hôm nay đã khiến cho 3 người bị giết, và bây
giờ mọi người trong quảng trường sẽ bị trừng phạt.” Tôi cảm thấy muốn bệnh đến
mức phải ngồi xuống ghế dựa, mặc kệ mấy cái lò xo và đồ đệm đã lòi ra hết.
“Vậy thì tớ cũng đã làm mọi chuyện tồi tệ hơn. Khi cho tiền mọi người,
” Peeta nói. Đột nhiên cậu chộp cây đèn nằm không chắc chắn trên kệ và đập nó
bay qua chỗ mà nó bể thành nhiều mảnh vụn khắp sàn. “Điều này phải ngừng lại.
Ngay lúc này. Cái trò này, cái trò mà người đang chơi, nói với nhau những điều
bí mật nhưng lại không cho tôi biết như thể tôi quá tầm thường hay quá
ngu ngốc hay quá yếu kém để có thể xử lý.”
“Không phải vậy đâu Peeta--” Tôi bắt đầu.
“Chính xác là vậy!” Cậu hét lên với tôi. “ Tớ cũng có người mà tớ
quan tâm, Kaniss à! Gia đình và bạn bè ở Quận 12 của tớ cũng như của cậu đề sẽ
chết nếu chúng ta không giải quyết được chuyện này. Vậy mà, sau mọi thứ chúng
ta đã trải qua trên đấu trường, tớ vẫn không đáng để cậu tin tưởng sao?
“Cậu luôn luôn tốt một cách đáng tin cậy, Peeta,” Haymitch nói. “
Cách mà cháu thể hiện trước ống kính rất thông minh. Ông đã không muốn xen vào
điều đó.”
“Ông đã đánh giá cháu quá cao. Bởi vì cháu đã làm hỏng mọi việc
hôm nay. Ông nghĩ xem chuyên gì sẽ xảy ra cho gia đình của Rue và Thresh? Ông
có nghĩ là họ sẽ được chia phần từ thắng lợi của tụi cháu? Ông có nghĩ là cháu
đã cho họ một tương lai tươi sáng? Bởi vì cháu nghĩ họ sẽ may mắn nếu sống sót
qua ngày hôm nay!” Peeta lại cho một cái gì đó bay vèo, một bức tượng. Tôi chưa
bao giờ thấy cậu như vậy cả.
“Cậu ấy nói đúng ông Haymitch,” tôi nói. “Chúng ta đã sai khi
không nói cho cậu ấy biết. Từ lúc trở về Capitol.”
“Thậm chí từ lúc ở đấu trường, hai người đã có một hệ thống sử dụng
được, phải không? Peeta hỏi. Giọng cậu lúc này khẽ hơn. “Một cái gì đó mà tớ
không phải là một phần trong đó.”
“Không. Không chính thức là vậy. Tớ chỉ là có thể biết được
Haymitch muốn tớ làm gì thông qua các món đồ ông ấy gửi, hoặc không gửi,” tôi
nói.
“Tốt thôi, tớ chẳng bao giờ có cái cơ hội đó. Bởi vì ông ấy không
hề gửi cho tớ cái gì cả cho đến khi cậu xuất hiện,” Peeta nói.
Tôi chưa từng nghĩ nhiều về điều này. Rằng từ góc nhìn của Peeta,
nó sẽ như thế nào khi mà tôi xuất hiện trong đấu trường thì nhận được thuốc trị
phỏng và bánh mì trong khi cậu, người đã gần tới cửa chết, không nhận được gì.
Giống như Haymitch đã cố giữ cho tôi sống sót bằng phí tổn của cậu.
“Nhìn nè nhóc” Haymitch bắt đầu.
“Đừng phiền, Haymitch” Cháu biết ông phải chọn lựa một trong hai đứa.
Và cháu muốn đó là bạn ấy. Nhưng đây lại là một chuyện khác. Dân chúng đang chết
ở ngoài kia. Sẽ có nhiều người nữa đi theo (chết) trừ phi chúng ta làm thật tốt.
Tất cả chúng ta đều biết là cháu giỏi hơn Katniss khi đứng trước máy quay.
Không ai cần phải dạy cháu nói gì. Nhưng cháu phải biết cháu đang đi về đâu,”
Peeta nói.
“Từ lúc này về sau, cháu sẽ được cho biết về mọi thứ,” Haymitch hứa.
“Tốt hơn là như vậy”, Peeta nói. Cậu còn chẳng buồn nhìn tôi trước
khi bỏ đi.
Đám bụi bị cậu khấy động, dâng lên cao rồi tìm chỗ mới để đáp xuống.
Tóc của tôi, mắt của tôi và cái kim băng bằng vàng sang bóng của tôi.
“Ông đã chọn cháu phải không?” Tôi hỏi.
“Ừ”, Haymitch trả lời.
“Tại sao? Ông thích cậu ấy hơn mà,” tôi nói.
“Đúng vậy. Nhưng hãy nhớ là, cho đến khi họ đổi luật, ông chỉ có
thể hy vọng đem được một đứa còn sống ra ngoài,” Haymitch nói. “ Ông nghĩ khi
mà cậu ấy đã quyết tâm Trị An cháu, tốt thôi, giữa ba người, chúng ta có thể
đem cháu về nhà.”
“Ồ” là tất cả những gì tôi có thể nói.
“Cháu sẽ thấy, những điều mà cháu phải lựa chọn. Nếu chúng ta sống
sót qua vụ này, cháu sẽ học được.” Haymitch nói.
Tốt thôi, tôi đã học được một điều ngày hôm nay. Vùng đất này
không phải là một phiên bản rộng lớn của Quận 12. Hàng rào của chúng tôi không
bị canh gác, và ít khi thay đổi. Bọn Bào Vệ ở Quận 12 không được chào đón cho lắm
nhưng ít tàn ác hơn. Lao động khổ sai gây nên mệt mỏi nhiều hơn là giận dữ. Ở
đây, Quận 11, họ phải chịu đựng sâu sắc hơn và tuyệt vọng hơn. Tổng thống Snow
đã đúng. Một tia lửa nhỏ cũng đủ thổi bùng lên đám cháy lớn.
Mọi việc xảy ra quá nhanh để tôi có thể xử lý nổi. Những lời cảnh
báo, những tiếng súng, việc nhận ra là tôi có thể đã khởi động một mớ thứ sẽ để
lại những hậu quả khủng khiếp. Tất cả mọi thứ thật không
chắc chắn. Và có thể tôi đã có kế hoạch khấy đảo vài thứ, nhưng trong tình huống
như thế này, bằng cách quái gì mà tôi lại gây ra nhiều rắc rối thế này?
“Đi nào. Chúng ta còn phải tham dự bữa tối”, Haymitch nói.
Tôi cứ đứng dưới vòi hoa sen chừng nào họ còn để tôi yên trước khi
tôi phải bước ra để được chuẩn bị. Đội chuẩn bị có vẻ mù tịt về những việc đã xảy
ra trong ngày. Bọn họ đều hào hứng về bữa tối. Ở những quận này, họ đủ quan trọng
để tham gia, trong khi ở Capital thì họ không bao giờ có cửa được mời tới những
buổi tiệc danh giá. Trong khi họ cố gắng đoán xem sẽ có những món gì được phục
vụ, tôi cứ nhìn thấy hoài hình ảnh ông già bị bắn bể đầu. Tôi
không buồn quan tâm tới việc mọi người đang làm cho đến khi tôi chuẩn bị đi và
nhìn thấy mình trong gương. Một cái đầm không dây màu hồng nhạt phủ tận tới
giày. Tóc của tôi được cài về phía sau mặt và xõa xuống lưng là những loạn
xoăn.
Cinna bước lại phía sau tôi và đặt một cái khăn choàng lung linh
ánh bạc lên vai tôi. Anh nhìn vào mắt tôi trong gương. “Thích không?”
“Nó rất đẹp. Như mọi khi,” tôi nói.
“Cho chúng ta xem nó sẽ thế nào với một nụ cười nhé,” anh nói một
cách nhẹ nhàng. Đó một lời nhắc nhở rằng trong một phút nữa, sẽ lại có máy
quay. Tôi cố gắng nâng các khóe môi của tôi lên. “Đi được rồi.”
Khi chúng tôi tập hợp lại để đi xuống bữa tiệc, tôi có thể thấy
Effie không được ổn (out of sorts). Chắc chắn là Haymitch chưa nói gì với bà về
việc đã xảy ra trên quảng trường. Tôi sẽ không lấy làm ngạc nhiên nếu Cinna và
Portia biết, nhưng có vẻ như có một sự thỏa thuận ngầm là không để Effie dính
vào vòng những tin tức xấu. Tuy nhiên, không quá lâu để nghe về vấn đề.
Effie đọc lướt qua lịch trình buổi tối, rồi để qua một bên. “Và
sau đó, cám ơn trời, chúng ta có thế lên tàu và rời khỏi đây,” bà nói.
“Có gì không ổn vậy Effie?” Cinna hỏi.
“Tôi không thích cái cách mà chúng ta đang bị đối xử. Bị nhét vô
xe và bị cấm bước ra mặt đất (barred from the platform). Và còn nữa, khoảng tiếng
trước, tôi quyết định nhìn quanh Tòa Tư Pháp. Tôi cũng thuộc dạng chuyên gia về
kiến trúc thiết kế, mấy đứa biết mà.” Bà nói.
“Ồ vâng, cháu có nghe nói,” Porita nói trước khi khoảng dừng trở
nên quá dài.
“Vì vậy, trong khi tôi chỉ muốn nhìn xung quanh vì sự sụp đổ của
khu vực đang diễn ra với đủ mọi mức độ giận dữ, thì có 2 tên Trị An xuất hiện ra
lệnh cho tôi quay về chỗ đóng quân của họ. Một đứa trong đó còn chọt súng của ả
vào tôi.” Effie nói.
Tôi không thể ngừng suy nghĩ rằng đây là hệ quả trực tiếp của việc
Haymitch, Peeta và tôi biến mất sáng sớm nay. Thật sự thấy an tâm một chút khi
nghĩ là Haymitch có lẽ đã đúng. Rằng không có ai giám sát khu mái vòm khi mà
chúng tôi nói chuyện. Cho dù tôi cá là bây giờ thì có.
Effie trông buồn đến mức tôi tự nhiên muốn ôm bà một cái. “Điều đó
thật tệ hại Effie à. Có thể chúng ta không nên đến bữa tối nữa. Ít ra là cho đến
khi họ xin lỗi.” Tôi biết là bà sẽ chẳng bao giờ đồng ý, nhưng bà tươi tắn lên
đáng kể với lời đề nghị này, như một sự công nhận cho những lời phàn nàn của
bà.
“Không, tôi có thể xử lý được. Đây là một phần công việc của tôi
cho dù nó tốt hay xấu (ups and downs). Và chúng ta không thể để hai đứa hụt buổi
tối được,” bà nói. “ Nhưng cám ơn cháu về lời đề nghị, Katniss.”
Effie xếp chúng tôi thành đội hình để bước vào. Trước tiên là đội
chuẩn bị, rồi tới bà, các chuyên gia thời trang, và Haymitch. Peeta và tôi, tất
nhiên, là ở sau cùng.
Ở một chỗ nào đó bên dưới, các nhạc công bắt đầu chơi nhạc. Khi đợt
đầu tiên của cuôc diễn hành nho nhỏ bắt đầu bước đi, Peeta và tôi nắm tay nhau.
“Haymitch nói là tớ đã sai khi mắng cậu. Cậu là người duy nhất hoạt
đông dưới sự chỉ dẫn của ông ấy, “Peeta nói. “ Và không phải là tớ không có dấu
cậu điều gì trong quá khứ”
Tôi nhớ cú sốc từ việc nghe Peeta thú nhận tình yêu mà cậu dành
cho tôi ở trước tất cả người dân Panem. Haymitch đã biết điều đó và không hề
nói cho tôi biết. “Tớ nghĩ tớ đã tự đập vỡ vài thứ sau buổi phỏng vấn”
“Chỉ là một cái bình đựng tro,” cậu nói.
“Và tay của cậu. Không có lý do gì để phải thế nữa, phải không?
Không thẳng thắn với nhau?” Tôi nói.
“Không còn lý do gì nữa,” Peeta nói. Chúng tôi đứng ở phía trên cầu
thang, để Haymitch dẫn trước 15 bước theo như chỉ đạo của Effie. “Đó có phải là
lần duy nhất cậu hôn Gale không?”
Tôi giật mình trả lời. “Phải.” Với tất cả những gì đã xảy ra hôm
nay, lẽ nào cái câu hỏi đó mới thật sự đang ám ản cậu?
“15 bước rồi. Chúng ta bắt đầu thôi,” cậu nói.
Ánh sáng chiếu tới bọn tôi, và tôi để lên mặt một nụ cười rạng rỡ
nhất tôi có thể.
Chúng tôi bước thật tề chỉnh và bị cuốn vào thứ mà đang trở thành
một vòng lặp khó phân biệt của bữa tối, lễ mừng, và đi tàu. Ngày nào cũng như
ngày nào. Thức dậy. Mặc đẹp. Đi xe qua đám đông chào mừng. Lắng nghe bài diễn
văn trong danh dự. Nói lời cảm ơn để đáp lại, nhưng chỉ là những lời mà
Captitol đưa cho chúng tôi, không có bất cứ thêm thắt cá nhân nào. Đôi khi là một
chuyến đi ngắn: xem lướt qua bãi biển của một quận, hay mấy khu rừng cao ngất của
quận khác, mấy cái nhà máy xấu xí, các cánh đồng lúa mì, mấy nhà máy lọc hôi
hám. Mặc áo dạ tiệc. Tham dự bữa tối. Tàu.
Trong suốt các buổi lễ, chúng tôi rất trang nghiêm và tề chỉnh
nhưng luôn luôn gắn kết với nhau, bằng tay, bằng vai. Trong cái bữa tối, chúng
tôi thể hiện sự cuồng nhiệt hết mức trong tình yêu với nhau. Chúng tôi hôn
nhau, nhảy, và bị bắt gặp đang lẻn đi một mình. Ở trên tàu, chúng tôi lặng lẽ
đau khổ khi cố gắng tính xem chúng tôi đang có những ảnh hưởng thế nào.
Cho dù không có bài diễn thuyết cá nhân tạo châm ngòi sự bất đồng
ý kiến – không cần phải nói bài diễn thuyết ở Quận 11 đã bị biên tập lại trước
khi sự kiện được phát sóng – bạn có thể cảm nhận được một cái gì đó trong không
khí, nồi nước đang sôi sục đến muốn trào ra ngoài. Không phải ở mọi nơi. Vài
đám đông tạo cảm giác rất mệt mỏi chán ghét như cái cách tôi biết Quận 12 thường
hướng vào các buổi lễ mừng người chiến thắng. Nhưng ở những quận khác – đặc biệt
là 8, 4, và 3 – Có một sự phấn khởi thật sự trên mặt người dân khi thấy chúng
tôi, và phía dưới sự phấn khởi, sự phẫn nộ. Khi họ xướng tên chúng tôi, nó giống
như tiếng kêu gào đòi báo thù hơn là chúc mừng. Khi bọn Trị An chuyển sang làm cho
đám đông phản đối im lặng, họ chỉ lùi lại thay vì rút lui. Vào tôi biết tôi chẳng
thể làm gì để thay đổi điều này. Không một sự thể hiện tình yêu, cho dù đáng
tin như thế nào, co thể thay đổi cơn thủy triều này. Nếu việc tôi phơi ra mấy
quả dâu độc chỉ là một cách hành động điên cuồng tạm thời, thì mấy người này
cũng sẽ phát khùng luôn.
Cinna bắt đầu thu gọn phần áo ở eo. Đội chuẩn bị trang điểm lại
cái quầng thâm dưới mắt của tôi. Effies bắt đầu cho tôi thuốc ngủ, nhưng chúng không
có tác dụng. Không đủ tốt. Tôi chìm vào giấc ngủ chỉ để bị tỉnh giấc vì mấy
cơn ác mộng ngày càng tăng lên về số lượng và cường độ. Peeta, người dành phần lớn ban đêm đi loanh quanh tàu, nghe thấy được tiếng tôi hét khi tôi vật vã để thoát ra
khỏi tác dụng của thuốc vốn chỉ kéo dài thêm mấy cơn mộng khủng khiếp. Rồi cậu
leo lên giường để ôm lấy tôi cho đến khi tôi chìm lại vào giấc ngủ. Kể từ đó,
tôi từ chối mấy viên thuốc. Nhưng mỗi tối tôi để cậu vào giường của tôi. Chúng
tôi chống chọi với bóng tối như cái cách chúng tôi đã làm khi còn trong đấu trường,
được bao bọc trong vòng tay của người kia, bảo vệ nhau khỏi những hiểm nguy có
thể giáng xuống bất cứ lúc nào. Không có gì khác xảy ra cả, nhưng sự sắp đặt của
chúng tôi mau chóng trở thành đề tài để bàn tán trên tàu.
Khi Effie nói cho tôi biết về điều này, tôi nghĩ, tốt. Có thể nó sẽ
được truyền tới tai tổng thống Snow. Tôi nói với bà là chúng tôi sẽ cố ý tứ
hơn, nhưng chúng tôi không làm vậy.
Việc liên tiếp xuất hiện ở Quận 2 và 1 tự nó đã là một kiểu đặc biệt
tồi tệ. Cato và Clove, 2 vật tế (tributes) từ Quận 2, có lẽ đã đều được trở về
nhà nếu Peeta và tôi không về được. Tôi đã chính tay giết đứa con gái, Glimmer,
và thằng nhóc từ Quận 1. Khi tôi tránh không nhìn vào gia đình của nó, tôi mới
biết tên của nó là Marvel. Sao mà tôi lại không biết nhỉ? Tôi giả thiết là trước
trận đấu tôi đã không để ý, còn sau đó thì tôi không muốn biết nữa.
Khi mà chúng tôi đến được Capitol, chúng tôi tuyệt vọng. Chúng tôi
xuất hiện không ngừng trước đám đông hâm mộ. Không có nguy cơ của một cuộc nổi
dậy nào từ những người được ban đặc quyền, những người mà tên của họ không bao
giờ bị đặt vào thăm rút, và con của họ không bao giờ phải chết vì tội ác, được
giả thiết, gây ra từ nhiều đời trước. Chúng tôi không cần phải thuyết phục bất
cứ ai ở Capitol về tình yêu của chúng tôi mà chỉ giữ lấy hy vọng mong manh là
chúng tôi vẫn có thể chạm tới những ai còn chưa thấy thuyết phục được ở các quận.
Có làm gì thì cũng có vẻ là quá ít, quá trễ.
Quay trở lại tuần trăng tôi ở Trung Tâm Huấn Luyện, tôi là người đề
nghị chuyện công khai lời cầu hôn. Peeta đồng ý là vậy nhưng sau đó thì biến
vào trong phòng một thời gian dài. Haymitch kêu tôi để cậu ấy một mình.
“Cháu đã nghĩ là cậu ấy muốn thế, dù sao thì”, tôi nói.
“Không phải như thế này,” Haymitch nói. “Nó muốn làm thật cơ.”
Tôi đi về phòng mình và nằm dưới chăn, cố gắng không nghĩ tới Gale
và không một cái gì khác cả.
Tối hôm đó, trên sân khấu của Trung Tâm Huấn Luyện, chúng tôi ảo
tưởng ra cách vượt qu danh sách các câu hỏi. Caesar Flickerman, trong bộ đồ nửa
đêm màu xanh lấp lánh, tóc, mí mắt, và môi đều nhuộm bột xanh, dẫn dắt bọn tôi
một cách hoàn hảo qua buổi phỏng vấn. Khi ông hỏi bọn tôi về tương lai, Peeta
quỳ xuống, trút hết trái tim ra, cầu xin tôi cưới cậu. Tôi, tất nhiên, đồng ý.
Ceasar ở bên cạnh cậu, khán giả ở Capitol thì quá kích động, hình ảnh của đám đông
xung quanh Panem cho thấy cả đất nước đang mụ mị vì vui sướng.
Tổng thống Snow tự mình làm một cuộc thăm hỏi bất ngờ để chúc mừng
chúng tôi. Ông ta siết chặt tay Peeta và tặng cậu một cái vỗ vai tán thành. Ông
ta ôm tôi, cuộn tôi vào cái mùi của máu và hoa hồng, rồi đặt một cái hôn ngắn lên
má tôi. Khi ông ta th về, ngón tay của ông ta ấn sâu vào vai tôi, mặt ông cười
vào mặt tôi, tôi dám nhướng chân mày lên (tỏ vẻ ngạc nhiên). Điều này hỏi giùm
cho những gì môi tôi không thể. Tôi đã
làm đúng phải không? Như vậy là đủ chưa? Đưa cho ông tất cả, theo kịp trò chơi,
hứa sẽ cứơi Peet là đủ chưa?
Đáp lại là một cái lắc đầu gần như khó nhận ra kịp.